Đôi tay của Lâm Dật Phi vốn vững như bàn thạch nhưng lại run rẩy một chút, dừng lại một lúc lâu sau mói nói:
– Mình không tin, mình biết anh ấy lừa mình nhưng mình vẫn giả bộ sợ hãi, trốn trong lòng anh ấy. Anh ấy không nói gì thật lâu, khi mình ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện trên mặt anh ấy tràn đầy sự kinh hãi muốn chết, bình tĩnh nhìn về phía trước, yết hầu vang lên ừng ực, gân xanh trên trán nổi lên, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
– Câu chuyện này kể cũng thật quá thất bại, không dọa nổi người khác, ngược lại tự dọa mình.
Đàm Giai Giai mỉm cười.
– Cô không tin sao?
Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng ngẩng đầu lên một câu.
– Anh tin sao?
Đàm Giai Giai hỏi ngược lại.
Lâm Dật Phi do dự một chút nhưng cũng không trả lời, lại tiếp tục đọc:
– Mình hỏi Lương có chuyện gì, đột nhiên anh ấy giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, khàn cả giọng hỏi mình: “Em nhìn thấy gì chưa? Em nhìn thấy gì chưa?” Mình nhìn sắc mặt anh ấy, lần này thấy sợ thực sự, nhìn theo ngón tay anh ấy chỉ, chỉ thấy bóng cây hắt lên cửa sổ, mình hỏi anh ấy nhìn thấy cái gì. Một lúc sau anh ấy mới bình tĩnh lại, ôm mình mỉm cười, nói là dọa mình thôi, thực ra không có gì đâu. Khi mình và anh ấy ôm nhau, mình cảm thấy bàn tay anh ấy sờ sau lưng mình toàn mồ hôi lạnh, mình biết anh ấy có chuyện giấu mình.
Khi Lâm Dật Phi đọc đến đây thì lại lật một trang, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578429/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.