Lâm Dật Phi lặng lẽ gật đầu nói:
– Ngọc nhi chú ra ngoài một lát sẽ trở lại ngay.
Khi hắn ở trong phòng, có nghe thấy tiếng xe và tiếng bước chân ồn ào, hắn biết Đàm Giai Giai xử lý xong mọi việc mới qua tìm mình.
Thấy Lâm Dật Phi đi đến chỗ cửa, Ngọc nhi đột nhiên gọi:
– Chú Lâm!
– Chuyện gì vậy?
Lâm Dật Phi bình thản hỏi.
– Chú nhớ đã hứa đưa cháu đi xem Trường Thành đấy nhé.
Ngọc nhi đưa ngón tay nhỏ bé ra rồi nói tiếp.
– Chúng ta ngoéo tay nhé.
Đàm Giai Giai ngạc nhiên nhưng không hỏi.
Lâm Dật Phi mỉm cười lắc đầu, cố che dấu ghen tuông trong lòng về sự nghịch ngợm và đáng yêu của đứa bé, hắn quay lại ngoéo tay cô bé và trầm giọng nói:
– Ngọc nhi, cháu yên tâm, không cần phải ngoéo tay, chú đã hứa với cháu việc gì chú nhất dịnh sẽ làm.
Ngọc nhi thu tay về thì thầm nói:
– Cháu tin chú, chú Lâm ạ.
Hai người đi ra ngoài, đi đến chỗ hẻo lánh mà Hồ Hoa Anh vừa mất mạng, tuyết rơi dày đặc trắng xóa khắp nơi, chỗ này ngoại trừ những vết xe hỗn độn ra không thấy có điểm gì khác biệt cả.
– Người chết đó đúng là Hồ Hoa Anh.
Đàm Giai Giai thoáng nhìn về phía khu nhà cấp bốn hỏi:
– Cô bé vừa rồi là cn của ả ta sao?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Đúng vậy, con bé tên Noãn Ngọc.
– Ồ
Đàm Giai Giai thở dài nói:
– Không ngờ một người mẹ như vậy lại có thể có cô con gái đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578425/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.