Bách Lý Băng kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn hai má của Lâm Dật Phi một cái rồi mới lên tiếng:
– Em sẽ cẩn thận, chỉ có điều việc của anh hiển nhiên là nhiều hơn em rất nhiều, đây chẳng lẽ là cái gì mà người thân trong giang hồ, thân bất do kỷ mà anh nói sao? Hiện em chỉ muốn mau chóng tra ra manh mối của chuyện này thôi. Dật Phi, chỉ có như vậy thì có lẽ chuyện gì mà rửa tay chậu vàng mới có thể xuất hiện được. Không nói nhiều nữa, Dật Phi, hôm nay em sẽ trở về.
Lâm Dật Phi cười cười, gật đầu nói:
– Được!
Sau khi tiễn Bách Lý Băng lên máy bay, Lâm Dật Phi dựng cổ áo lên, che hơn nửa khuôn mặt, đút hai tay vào trong túi áo gió, đi về phía trước một cách vô định.
Hắn cảm thấy suy nghĩ của bản thân cũng giống như bông tuyết kia, bay múa phất phơ nhưng cuối cùng vẫn phải rơi xuống đất, quá nhiều manh mối và đường nét dần dần rõ ràng, hắn thậm chí có chút hiểu được tại sao Hoàn Nhan Phi muốn tìm hắn, sao cô lại nói hắn sẽ hối hận.
Hắn biết bản thân mình sẽ không hối hận nhưng nhiều khi hắn lại có chút hoài nghi phán đoán của bản thân, dù sao thì tất cả mọi chuyện đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thù hận và tình yêu khác nhau, thù hận và tình yêu có quá nhiều điểm giống nhau nhưng chúng đều không phải là ngoại lệ, đều có thể khiến suy nghĩ của một người đâm chồi, thậm chí là mọc rễ, mấy chục năm qua đi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578420/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.