– Anh luôn nghĩ ngợi quá nhiều.
Tô Yên Nhiên dịu dàng nói:
– Dật Phi, thực ra anh làm như hiện nay là rất tốt rồi. Năm đó anh giết người là để cứu người, hiện giờ nói thế nào thì cũng tốt hơn so với một số bác sỹ, mang cái danh cứu người nhưng lại giết người.
Khi Tô Yên Nhiên nói đến đây thì nghịch ngợm mỉm cười:
– Nếu như tôi có thể trở về thì chỉ cần trở về vài ngày là đủ rồi, như anh nói đấy, mua xổ số phát tài đã rồi nói sau.
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu.
– Xem ra nhà khoa học nghèo này không có thu hoạch gì rồi.
Tô Yên Nhiên vừa chuyển đề tài đã chuyển sang cái người tên Mã Đặc Lợi kia:
– Tuy tôi rất muốn giúp anh ta nhưng cũng lực bất tòng tâm, hiển nhiên quỹ từ thiện của anh cũng không cân nhắc đến những cứu trợ như thế này đâu.
– Anh ta rất nghèo sao?
Khóe miệng Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Cô thấy lý luận của anh ta thế nào?
– Rất cao thâm, ít nhất thì tôi cũng không hiểu lắm.
Tô Yên Nhiên nhìn vẻ mặt của Lâm Dật Phi thì cảm thấy hơi kì lạ:
– Sao anh hỏi vậy? Lẽ nào gần đây anh cũng dùng tiền của quỹ từ thiện để nghiên cứu cỗ máy thời gian sao?
Lâm Dật Phi nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Tô Yên Nhiên cũng không nhịn được mà cười nói:
– Những lời này không thể nói lung tung, nếu không lúc đó Cục chống tham nhũng đến bắt tôi thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578417/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.