Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, không biết đám mây nào trút gạch xuống, rơi trúng đầu tên lão đại không bình thường này:
– Chúng em ở bên ngoài hơi nhàm chán, nhưng chỉ là đợi lão đại chứ không có rời đi.
Một người cẩn thận nói:
– Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy.
– Các người một giang nguyên đi vào nhìn bộ dạng của Lâm Dật Phi.
Giọng điệu Phương Vũ Dương nổi khùng lên nói:
– Đêm nay không đánh cho hắn tàn phế thì bốn người các ngươi không cần quay về nữa.
– Lão đại, có phải đánh cho hắn giống như Thủy Trung Vũ không?
Bốn người lập tức xoay xoay tay, làm ra tư thế như muốn cắn người, chỉ có điều vận công một hồi lâu nhưng lại không có ai di chuyển. Phương Vũ Dương không kiên nhẫn nổi nói:
– Các người có phải đang chuẩn bị đánh bốn ván nữa rồi mới đi không?
Đột nhiên phát hiện ánh mắt của bốn người có chút dị thường, trợn mắt há mồm nhìn phía sau lưng mình, giống như gặp phải quỷ vậy, một luồng gió lạnh dường như xuyên qua áo, gió lạnh từng hồi.
– Không cần đi vào trong nhìn tôi.
Trong mắt tên Phương công tử kia là Lâm Dật Phi như âm hồn không tiêu tan đột nhiên xuất hiện đằng sau mình. Phương Vũ Dương bỗng thấy trong lòng lạnh toát, liền cảm thấy tên Lâm Dật Phi này không tầm thường.
Chậm rãi xoay người lại, Phương Vũ Dương giương mày lên, khóe miệng cười khẩy, nói toạc móng heo:
– Không đi vào nhìn vậy lỡ đánh nhầm người thì phải làm sao?
– Tôi chính là vì sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578412/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.