Dân quê chất phác, Tiếu Nguyệt Dung không nhận tiền nên họ gửi tặng đồ. Chỉ trong vài ngày, họ gửi nào là trứng gà cải xanh, củ cải khoai tây,… Nhà bà Lâm chất đồ đầy đến nửa nhà bếp.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn ánh mắt cảm kích của họ, trong lòng cảm thấy mình đã làm được gì đó. Lần đầu tiên cô thấy mình có thể giúp được người khác, tuy trước kia cũng giúp nhưng chỉ trị phần ngọn mà bỏ phần gốc. Dù cô còn khó hiểu nhiều chỗ, nhưng cô biết phương pháp học đã đúng, cô chỉ cần tiếp tục học hỏi và tích lũy kinh nghiệm!
– Tôi nhìn được đấy.
– Da thô sần đến vậy, lẽ nào là do không ăn gạo?
Tiếu Nguyệt Dung lấy làm khó hiểu, lại đổi ý:
– Trong các phương pháp chẩn đoán, tôi có thể hiểu việc “hỏi” chút đỉnh, anh tranh thủ giải thích về việc “xem” cho tôi nghe đi.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi là “nhìn”, không phải “xem”.
– Vậy là sao?
Tiếu Nguyệt Dung không hiểu hai từ này có gì khác biệt.
Lâm Dật Phi liền cười:
– Cô tưởng tôi là thánh à, chỉ nhìn sắc mặt thì biết được người ta ăn gì sao? Nói thật, khi gặp cô ta, tôi chỉ thấy bên miệng có vụn bánh mì nên đoán đại, không ngờ trúng thật.
Tiếu Nguyệt Dung ngẩn ra, rồi cười:
– Thì ra anh dùng bản lĩnh coi bói.
Lâm Dật Phi cười:
– Về xem tướng số, cấp thấp là đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Còn xem tướng số như tôi thì căn cứ một chút vào y học, cộng thêm năng lực phân tích suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578395/chuong-344-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.