Ra khỏi thang máy là cô liền biết mình đoán không sai chút nào, toàn bộ bên trong tòa nhà mới chỉ trang hoàng qua loa, vừa nhìn qua một cái đã bết tầng thượng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điểm cuối, Lâm Dật Phi lại lên thêm một tầng rồi đẩy cửa phòng lên tầng trên. Đến đây thì Bách Lý Băng mới biết ý của hắn:
– Dật Phi, trời hôm nay âm u thế này, chúng ta dù có lên cao nữa thì cũng không nhìn thấy sao đâu.
Tầng thượng tòa nhà trống vắng, cũng không thấy trang hoàng gì, có lẽ một tòa nhà dù có hoa lệ rực rỡ đến đâu nhưng khi anh đến tầng thượng cũng phát hiện ra chỗ khó coi của nó vì thường có rất nhiều người không thể nhìn được đến đây.
Điều khiến Bách Lý Băng cảm thấy kì lạ chính là ở giữa tòa nhà có một đầu dẫn nho nhỏ của một cái pháo hoa, cô không kìm nổi cười:
– Em biết rồi, đây chính là mưa sao băng mà anh muốn biểu diễn.
Lâm Dật Phi cười nhưng cũng không trả lời, đưa cô đến giữa tầng thượng tòa nhà, chuyển về phía Đông. Hắn ngồi xếp bằng xuống rồi móc ra một hộp diêm:
– Em thông minh lắm, tất cả đều bị em đoán ra rồi. Em ước đi, đây chính là điều lớn nhất anh có thể làm được.
Bách Lý Băng tự nhiên cười nói:
– Nhưng em thích.
Cô không ngồi dưới đất như Lâm Dật Phi mà ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn hộp diêm trong tay hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578347/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.