– Cho nên anh có thể có chút đặc quyền.
Bách Lý Băng duyên dáng cười nói:
– Em dám đánh cuộc, kể cả anh không đi thi, thành tích cuối kỳ của anh vẫn ưu việt, vì bọn họ phải tạo ra một điển hình, một hiện tượng thành công như vậy, một học sinh mà tương lai tiền đồ là vô giới hạn, họ đương nhiên sẽ bồi dưỡng, không cần đợi đến sau khi anh thành công, khi phóng viên đến phỏng vấn điều tra, nhìn thấy bảng thành tích của anh sẽ rối tung rối mù đấy. Do đó, sẽ lộ ra sự thất bại trong giáo dục của họ
– Hôm nay không nói mấy chuyện này.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Vì sao mỗi khi chúng ta gặp nhau lại luôn nói chủ đề xung quanh anh vậy? Anh rất muốn biết sau khi ăn xong em có rảnh không?
Bách lý băng có chút ngạc nhiên, một hồi lâu mới nói:
– Em cũng chẳng phải là học sinh ngoan gì đâu.
– Vậy là có thời gian rồi đúng không?
Bách Lý Băng mỉm cười:
– Đương nhiên.
– Chúng ta đi xem phim nhé?
Lâm Dật Phi bỗng đề nghị:
– Không biết buổi chiều có chiếu phim không nhỉ?
Bách Lý Băng im lặng định nói gì nhưng lại thôi chỉ gật đầu:
– Được, có lẽ không bắt đầu.
Hai người ăn mỳ xong cùng nhau bước ra ngoài, khi vào rạp chiếu phim, thấy chỗ xếp hàng mua vé đang xếp một hàng dài. Lâm Dật Phi xem giờ, phim chiếu lúc ba rưỡi, bây giờ mới hai giờ bốn mươi. Sao lại có thể đông đến vậy?
– Phim sắp chiếu là một phim nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578344/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.