Tuy thời tiết đã sang đông, nhưng phơi nắng giữa trưa vẫn cảm giác nóng rát người, điểm khác biệt này khiến những người đến từ phương Bắc khó thích ứng ngay được, ở đây không có những bông tuyết to, mặt nước không đóng băng, vậy còn gì là cái thú vị của mùa đông nữa chứ!
Đương nhiên người phương Nam họ lại cho rằng, nếu lạnh đến mức nước đóng băng, gió lạnh buốt ùa vào mặt, rét như dao cắt thịt thì làm sao có thể sống qua được mùa đông lạnh giá như thế cho được?
Cái này hoàn toàn chứng minh cho sự phiến diện về giới hạn cá nhân của những người bất đồng quan điểm, sự khác biệt to lớn về góc độ lý giải vấn đề, thời điểm Độ Biên Chính Dã hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp bỗng chợt nhớ đến những bông tuyết trển đỉnh núi Phú Sĩ quê hương mình, nơi này mùa đông không được coi là lạnh, điều này quả thực đáng tiếc, đây chính là lúc hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó.
Chẳng qua khi hắn nghe Lâm Dật Phi nói “ Hôm nay ta không thèm giết ngươi”, đột nhiên hắn cảm thấy rất lạnh, lạnh như đang đứng giữa mùa đông ở Nhật Bản, thậm chí thời điểm rét nhất của mùa đông ở Nhật Bản cũng không có cảm giác lạnh đến tận xương tủy như thế này.
Có người đánh nhau đều là hao phí kỹ năng, người Thượng Hải họ thường nói một lúc lâu theo kiểu “Alla và nông”, cong lưng ưỡn ngực mắng một hồi lâu nhưng không hề động thủ. Còn người Bắc Kinh chính là “ Người A đi tìm đánh trâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578340/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.