– Tiểu tử tốt, cuối cùng cũng tóm được cậu rồi.
Đại Ngưu vừa nghe thấy thì cũng xông đến:
– Mấy ngày nay diễn đàn đều nói về chuyện thất tình, người dám cười Dương Quá không si tình rồi bị mọi người gọi là hoàng tử ngu ngốc chính là cậu à? Cậu không biết rằng cậu đã thu hút được bao nhiêu sự đồng cảm và nước mắt của những thiếu nữ ngây thơ không biết gì đâu. Văn chương của tiểu tử cậu không tồi chút nào, viết mấy bài thơ phá cách đã được khoa văn bình là bằng trắc, trắc bằng bất phân, lại được các khoa khác bình là rất có chân tình, khai sáng ra một loại thơ mới, nhưng cũng có nhiều người nói phương pháp làm thơ này của cậu, học sinh tiểu học trong một phút cũng có thể làm được vài đoạn.
Đại Ngưu nói xong, không nhịn được bật cười, A Thủy cũng bật cười, hiển nhiên là tâm trạng cũng đã khá hơn. Bách Lý Băng có chút khó hiểu:
– A Thủy còn biết làm thơ sao? Thơ gì vậy? Đọc tôi nghe thử đi.
– Những ngôi sao/ Trăng sáng/ Đã/ Biến mất/ Bầu trời/ Tối đen.
Đại Ngưu đọc một cách truyền cảm và cuốn hút.
– Đây là phái thi sao?
Bách Lý Băng không nhịn được bật cười:
– Hình như đây là kiểu người nói lắp nói mà.
Trong phòng cười ầm lên, A Thủy gần như cười chảy ra nước mắt:
– Đây cũng không phải là phát minh của tôi, tôi chỉ được xem như một đệ tử của các nhà thơ, nhưng loại thơ này rất dễ học, nếu như mọi người muốn học thì tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578318/chuong-286-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.