Lâm Dật Phi chậm rãi cuộn bức họa lại, khôi phục lại nụ cười nói:
– Đã làm chậm trễ công việc của ông, Ngô lão tiên sinh đâu rồi, đã lâu không gặp ông ấy, bằng không tìm ông ấy bình luận một chút!
Hình trên bức họa mọi người đều không hiểu, giống như chỉ có bạn mới coi nó là báu vật của bạn vậy. Kim Xương Tự thầm nhủ:
– Ông ấy hình như đã quay trở về kinh thành, hưởng phúc của cậu, Ngô phu tử có lưu lại số liên lạc, cậu có muốn lưu lại không.
– Kinh thành?
Lâm Dật Phi lẩm bẩm tự nói:
– Vậy được.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng tranh, Bách Lý Băng thấy bên cạnh không có người mới nói:
– Dật Phi, anh có phát hiện gì không?
– Nhìn từ bên ngoài bức họa chỉ thấy ghi chép lại trong truyền thuyết lịch sử Phật giáo, chính là việc kỳ lạ người tu hành thành công của Bạch giáo thân xác bay tới cõi Niết bàn…
Lâm Dật Phi thoàng suy nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp:
– Có điều nếu xâu chuỗi hai bức họa này lại, thật khó tránh làm người khác nảy sinh liên tưởng.
– Rốt cuộc là ý gì?
Bách Lý Băng tuy hỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động.
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, từ tốn nói:
– Em có suy nghĩ gì, đừng ngại nói ra.
– Anh đã từng nói với em, bức tranh thứ nhất là cảnh đại chiến năm đó, có điều anh là người trong cuộc…
Bách Lý Băng rõ ràng đã suy nghĩ rất lâu, cô nói:
– Có một câu đã từng nói qua, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578299/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.