Ông chủ Lý cũng cười nhạt:
– Tôi nghĩ cho dù cậu ta có lấy ra một tờ giấy trắng thì mọi người vẫn tranh nhau mua.
– Không sai, không sai.
Ông chủ Trương gật đầu liên tục:
– Nhưng vừa nhìn cũng thấy tên tiểu tử này cũng được coi là bình thường, không biết có phúc đức gì mà lại lọt vào mắt Bách Lý Hùng.
Ông chủ Lý quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên nói gì đó vào tai ông chủ Trương, ông chủ Trương cả kinh:
– Thật sao?
Ông ta đang định quay lại thì đã bị ông chủ Lý giữ lại:
– Để xem rốt cuộc cậu ta lấy ra cái gì.
Diệp Thẩm Ngôn mở ra cuốn tranh, nhìn thoáng qua, trên mặt có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bức tranh kia khoảng hơn một phút đồng hồ. Tất cả mọi người đều biết bản lĩnh của Diệp Thẩm Ngôn, có thể nhận được sự chú ý của ông ta như vậy thì giá cả chắc chắn không sai được. Mọi người không khỏi suy nghĩ rốt cuộc là tranh chữ gì, chẳng lẽ là tranh chữ của tác giả cổ đại nào đó?
Chỉ có Lâm Dật Phi khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười khó bắt, lẳng lặng chờ Diệp Thẩm Ngôn báo giá.
– Bức tranh này chắc khoảng từ thời Dân quốc.
Diệp Thẩm Ngôn nói chậm rãi, ánh mắt phức tạp:
– Không rõ xuất xứ, không rõ năm nào nhưng bút pháp rất tinh tế, không biết giá khởi điểm của Lâm tiên sinh là bao nhiêu?
Cái giá được đưa ra trong buổi đấu giá này luôn là do ông ta và mấy chuyên gia trong giới đồ cổ trao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578263/chuong-245-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.