Đầu bên kia trầm mặc một lát, Tạ Na chỉ nói:
– Cậu phải cẩn thận đấy, hắn có thể có súng.
Tiếu Nguyệt Như càng nghe càng giật mình, rốt cuộc cái tên Lâm Dật Phi này có lai lịch gì, sao càng ngày càng không giống công tử bột mà giống Diêm Vương hơn.
Lúc Lâm Dật Phi tính tiền thì Tiếu Nguyệt Như đã bước ra ngoài quán, đột nhiên cửa thủy tinh bên ngoài bị một người đẩy vào mở ra, hai người va vào nhau rất mạnh, Tiếu Nguyệt Như suýt nữa thì bị ngã.
– Ông chủ, cho bốn phần cơm vịt quay, nhanh lên.
Tiếu Nguyệt Như thật vất vả mới đứng vững được, vốn rất bực mình nhưng thấy thời tiết không nóng mà hai người đó chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra cánh tay đầy hình xăm. Điều này cho thấy bọn chúng cũng không phải là người tốt đẹp gì nên cô cũng chỉ đành nhịn xuống, bước ra ngoài. Lâm Dật Phi nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu nhưng cũng không muốn rắc rối nên cũng bước theo ra ngoài.
Bỗng nhiên người kia nói:
– Gà Rừng, mày không gọi một phần cho Khỉ Ốm à?
Gà Rừng há mồm, môi trên hơi trề ra, thoạt nhìn không giống mỏ gà mà hơi giống vượn:
– Gọi cái gì mà gọi, ngày mai nó còn sống hay không còn không chắc nữa là. Không ăn một bữa cũng không chết đói đâu. Ông chủ, nhanh lên đi, chúng tôi còn có việc gấp.
Lâm Dật Phi vốn đã bước đến cửa bỗng nhiên đứng sững lại, quay lại nhìn hai người kia một cái, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tiếu Nguyệt Như thấy hắn ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578152/chuong-160-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.