Người nọ hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:
– Ai cầm điện thoại của anh.
– Vậy cái gì trong túi quần của ngươi.
Đại Ngưu cười lạnh, vung vẩy điện thoại trong tay:
– Tôi vừa gọi vào số của tôi. Rất không may là trên người anh có tiếng chuông.
Người nọ do dự một lúc lâu, liếc nhìn Thúy Hoa ở phía sau một cái. Lục lọi túi quần một lúc, mới lấy ra một chiếc điện thoại:
– Vừa nãy là chuông điện thoại của tôi kêu. Tôi nghĩ anh đã nhầm.
Đại Ngưu hơi sững sờ. Không tin gọi lại vào số di động. Không ngờ lại không gọi được. Đoán chừng người nọ lục lọi trong túi lâu như vậy, đã thừa cơ tắt luôn điện thoại. Không khỏi tức giận đến đỏ bừng mặt:
– Ngươi vừa tắt di động của ta phải không. Mau cho ta xem túi quần.
Cậu ta vươn tay đang định lục túi quần của người kia, thì y đã giơ tay đỡ:
– Anh làm gì vậy. Anh có quyền gì mà sờ mó túi của tôi?
– Ta cứ muốn xem đấy, ngươi làm gì được.
Đại Ngưu trừng to mắt:
– Nhặt được của rơi phải trả cho người bị mất. anh lớn như vậy rồi mà không biết đạo lý đó sao?
Người nọ cười lạnh:
– Tôi không nhặt được cái gì. Anh đừng đổ oan cho tôi.
Dùng sức đẩy Đại Ngưu:
– Tránh ra, đừng chặn đường tôi xuống núi. Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.
– Báo cảnh sát thì báo đi, ai sợ ai.
Đại Ngưu nắm lấy tay của người kia. Điện thoại của cậu ta khá đắt tiền, cho nên cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578143/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.