A Thủy cũng cảm thấy có chút lạnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, kinh ngạc nói:
– Trời đầy mây rồi, Tiểu Phi chẳng lẽ nói đúng?
Tô Yên Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn. Vốn là một vầng trăng sáng quắc, giờ đã bị một tầng mây đen nuốt chửng. Cũng may trên đường núi mấy bước lại có một cây đèn đường, ngẩng đầu nhìn giống như một con trường long uốn mình hướng lên trên. Một hạt mưa rơi xuống khuôn mặt của cô gái:
– Mưa thật rồi sao?
Khẩu khí của Tô Yên Nhiên có chút niềm vui bất ngờ, đưa tay đón từng hạt mưa từ trên trời rơi xuống.
A Thủy vốn muốn mở ô che, nhưng nhìn thấy bộ dáng đó của cô gái, ngược lại cảm thấy không quá sốt ruột.
– Anh biết không?
Tô Yên Nhiên đột nhiên quay đầu lại, tròng mắt đen nhánh đong đưa:
– Em thích nằm mơ, rất nhiều cảnh mơ đều đang dạo bước trên còn đường núi hoang dã, nghe tiếng mưa rơi hiu quạnh, tiếng gió nức nở, em chỉ cảm thấy loại cảm giác này, rất đặc biệt!
A Thủy đột nhiên cảm thấy Tô Yên Nhiên quả thực rất đặc biệt, cái loại cảm giác này chỉ mông lung, khó có thể hình dung. Có điều vào lúc này không rảnh để nghiên cứu kỹ. Cơn mưa nhỏ đã bắt đầu tí tách.
Trong thời gian bọn họ dừng lại, Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đã đi theo lên từ phía sau. nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bách Lý Băng, A Thủy chỉ có thể cười khổ lắc đầu:
– Yên Nhiên thích cảm giác tắm mưa.
Bách Lý Băng lườm cậu ta một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578141/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.