Diêu Lục thấy hắn coi thường lão đại, lại đánh ngã anh năm, sớm bản thân đã kềm nén không được nữa. Giống như lời Lâm Dật Phi nói, nghĩ quá ít, cũng không suy xét nếu Lâm Dật Phi đã dễ dàng đánh gục Cam Ngũ, thì liệu mình xông lên có vô nghĩa hay không? Y rống lên một tiếng, xuyên lên trước từ phía sau Đinh lão đại, cầm một con dao rựa sớm đã rút ra bổ tới, hét lên dữ dội, chém một nhát lên đầu của Lâm Dật Phi.
Mấy anh em bọn chúng không nghi ngờ đều là những kẻ lợi hại, tuyệt không phải là thứ mà đám lưu manh du côn tầm thường có thể so sánh. Kinh nghiệm giết người được hun đúc bao năm nay không thể nói là không phong phú, biết rõ kỹ năng giả gì đó chỉ là lãng phí thời gian. Sức mạnh của đường dao này được chém theo đường thẳng, đủ để bổ toác cái đầu của hắn ra!
Trong bóng đêm, một đao kia lóe lên thứ ánh sáng lành lạnh, khiến người ta nhìn thấy phải run sợ. Nhưng Lâm Dật Phi đến nhìn cũng không thèm nhìn, ra một quyền đánh tới. Vốn cánh tay của Diêu Lục, cộng thêm con dao dài một thước, tuyệt đối sẽ dài hơn nhiều so với cánh tay của Lâm Dật Phi, chỉ có điều không biết thế nào, một quyền của Lâm Dật Phi đã xuất sau mà đến trước, đánh mạnh và mặt Diêu Lục!
Diêu Lục còn chưa kịp kêu một tiếng, thì con dao rựa đã phóng lên không trung, còn người thì bay ra xa. Máu tươi phun ra đầm đìa trên không, trong bóng đêm nhuộm cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578128/chuong-142-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.