Lúc Lâm Dật Phi ra khỏi sân, bất kể là chủ tịch Phó hay là đội cổ động viên thì đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, quả thực hắn giống y như Chúa cứu thế Jehovah, tuy nhiên chủ tịch Phó vẫn tương đối tỉnh táo, không vì nhất thời thắng, lợi xung váng đầu não:
– Mấy anh em, còn ba phút, còn kém vô cùng, tôi nghĩ sau khi bọn họ tạm dừng, hơn phân nửa sẽ kéo dài thời gian, mấy anh em tích cực chút, đương nhiên, Dật Phi không cần.
Đoàn người đều gật đầu, sau khi lại ra sân, khoa kiến trúc quả nhiên cải sách lược, liên tiếp chuyền bóng, đợi tới thời điểm tiến công mới ném vào rổ, Âu Dương Quan mặc dù không phục Lâm Dật Phi, nhưng còn phải lấy đại cục làm trọng, không hề cưỡng ép đánh đơn nội tuyến, đổi thành ra tay ngoại tuyến hoặc là quăng, chẳng qua ngày thường xác định đạn đạo với ném bóng như nhau, không biết tại sao lại thế này, không ngờ chỉ chạm vào vành rổ, Lâm Dật Phi nhẹ nhàng nhảy lên, không phải bàn cũng biết là đã cướp được bóng, liền chuyển bóng rơi vào tay tiểu Trương.
Đương nhiên, bọn người Âu Dương Quan còn không biết, có Lâm Dật Phi ở vòng rổ phía dưới, cái vòng rổ kia liền cách biệt bọn họ ngay, cho dù bóng rổ vốn có thể vào rổ, cũng sẽ khiến Lâm Dật Phi ám ngay chỉ bằng một động tác nhỏ, làm cho bóng rổ lệch khỏi quỹ đạo, điều này làm cho bọn người Âu Dương Quan bực tức cho rằng bị xui xẻo, cho dù là uống hớp nước lạnh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578124/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.