Kéo kéo sợi dây, Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Sợi dây này của ông quả nhiên là dẻo dai, vẫn buộc trên người con chuột. Tuy nhiên…
Nhìn nhìn sợi dây nhỏ trong tay:
– Vừa rồi sợi dây mà ông kết dài hơn mười mét. Mà đầu dây tôi đang cầm chỉ dài có một mét. Xem ra cái hang chuột này rất sâu.
Thấy lúc này Lâm Dật Phi còn có tâm tư bật cười, Du Lão Thử không khỏi khâm phục:
– Người anh em, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hình như chúng ta càng đi càng lên cao, không giống là dưới mặt đất.
– Đúng vậy.
Lâm Dật Phi gật đầu nói:
– Tôi đoán chừng chúng ta đã vào lòng núi. Nếu con chuột có thể từ chỗ này đi ra ngoài, nói không chừng đằng kia có lối ra.
– Cậu nắm chắc mấy phần?
Du Lão Thử không khỏi hỏi.
– Một phần cũng không có.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Kỳ thực, trong mắt của tôi, mười phần và một phần không có gì khác nhau. Nhưng nếu ông không thử, thì nửa phần hy vọng cũng không có.
Du Lão Thử giơ ngón tay cái lên nói:
– Người anh em nói rất đúng. Tôi sống hơn nửa đời người rồi, rất ít phục ai, mà cậu là trong số ít đó. Tôi nghe theo lời cậu, bắt đầu đào từ đây.
– Có công cụ gì không, hai người đào chả phải nhanh hơn.
Lâm Dật Phi thấy tuổi của ông ta đã lớn, không đành lòng để cho ông ta hành động một mình.
– Để tôi thử trước.
Du Lão Thử mỉm cười:
– Cậu bày mưu tính kế, tìm lối ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578092/chuong-115-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.