– Nói ngươi đấy, đi dịch lại đây một chút đi.
Người nọ thấy Lâm Dật Phi vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng quát:
– Nhanh lên, nếu còn lề mề có tin ông bắn vỡ sọ không hả.
Đột nhiên Lâm Dật Phi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, người này có khả năng nhìn thấy vật trong bóng tối, nhưng lại không phải là cao thủ võ công. Ông ta luôn miệng nói một súng bắn bể đầu mình, nhưng chỉ là thủ thế, hiển nhiên lừa gạt mình cho rằng mình không thể nhìn thấy, nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Nhưng người nọ lại nhìn thấy rất rõ ràng, nghiêm nghị quát:
– Ngươi cười cái gì?
– Tôi chỉ cảm thấy cây súng trên tay ông rất kỳ quái, chẳng lẽ nó tàng hình sao?
Lâm Dật Phi nhàn nhạt hỏi.
Người nọ sững sờ, kêu lên thất thanh:
– Ngươi có thể nhìn thấy ta?
– Tôi không những có thể nhìn thấy trên tay ông không có súng, còn có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi trên mặt ông, năm nay là đại hung, nói không chừng có tai ương đẫm máu.
Lâm Dật phi chậm rãi nói:
– Du Háo Tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?
Người nọ nghe Lâm Dật Phi nói ra tên mình, không chịu được mà lùi về sau hai bước.
– Ngươi là ai, ngươi... làm sao biết ta?
Trong lòng Lâm Dật Phi thấy buồn cười, hắn biết mình đoán không sai. Theo những gì hắn biết, trong nửa tháng này, có hai nhóm người tiến vào mê cung dưới mặt đất, hơn nữa đều có quan hệ với Nghiêm tiên sinh, sau khi Nghiêm tiên sinh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578088/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.