Phương Vũ Đồng nhìn bóng lưng của hắn, không kìm nổi hừ lạnh một tiếng:
– Ông nội, sao ông không để cháu hỏi hắn? Cháu cảm thấy người này cứ lén lén lút lút.
– Vũ Đồng, việc này là cháu không đúng.
Phương lão gia thấp giọng nói:
– Ông thấy tên tiểu tử này không tồi chút nào, rất có chừng mực.
Phương Vũ Đồng nghe thấy thế thì hơi đỏ mặt, biết rằng ông nội đã biết rõ mình đang bất mãn cái gì.
– Hơn nữa cậu ta cũng không thân quen gì với chúng ta mà giúp đỡ chúng ta tận tình như vậy, chúng ta có quyền gì mà quản chuyện riêng của người ta chứ?
– Không phải là cháu quản hắn, cháu chỉ sợ hắn ta lại học thói xấu.
Phương Vũ Đồng giải thích.
– Cháu thấy hắn động một tí là đi không về cả một buổi tối, làm gì có chuyện tốt gì chứ.
– Cậu ấy chắc chắn không phải là người xấu.
Phương lão gia khẳng định nói.
– Thế đánh cờ của cậu ấy rất chính trực, rất ôn hòa, người có thể đánh cờ tốt như thế này phẩm hạnh chắc chắn là không tồi.
– Ông nội, ông nói thật là khó hiểu.
Phương Vũ Đồng cười khúc khích.
– Cứ như là bạn bè với ma men vậy, khả năng uống rượu cũng không tệ.
Phương lão gia cười ha hả, cũng không nói gì cả.
Trong lòng Phương Vũ Đồng cả ngày đều có tâm sự, sự việc đêm qua giống như là một cái gai vậy, không nhổ ra được thì không yên tâm. Buổi chiều và buổi tối tất nhiên là phòng của Lâm Dật Phi có người nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578085/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.