Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Mấy người đó nói giọng như thế nào?
Ông Phương nhìn ra xa phía chân núi ở ngoài đình:
– Thật ra thì lúc đó ta không thể nào phân biệt được giọng nói của bọn họ, tuy nhiên ngày đó để lại ấn tượng rất sâu cho ta, giọng của mấy người đó cũng rất nặng, ta vẫn còn nhớ được mấy câu, sau đó đi ra ngoài mới hỏi ra được, giọng của bọn họ có thể là nói là Thiên Nam Địa Bắc, trừ Mã lão tam ra, bốn người còn lại là giọng miền bắc, còn một người khác thì là giọng ở Tương Tây, người thứ ba là Mân Nam, người thứ tư à, ta cũng không biết hắn là người ở đâu.
– Chẳng lẽ giọng của hắn rất đặc biệt?
Phương Vũ Đồng khó hiểu hỏi.
– Giọng có đặc biệt hay không thì ta không biết.
Phương lão gia chậm rãi nói:
– Ta không biết hắn là người nơi nào, chỉ là bởi vì từ đầu tới cuối y không nói câu nào cả.
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Y bị câm điếc à?
Ông Phương cười khổ nói:
– Lúc đầu ta cũng cho là y bị câm điếc, nhưng sau lại cảm thấy không phải, y còn rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng dường như mấy người kia đều sợ y. Mã lão tam cũng không dám nhìn y, người thanh niên kia mặc bộ đồ màu đen đại ma từ trên xuống dưới, người cũng luôn đứng trong góc tối, chỉ có điều ánh mắt của y.
Ông dường như rùng mình một cái:
– Ta cảm thấy toàn thân y phát ra một luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578072/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.