Cô gái dường như có chút kinh ngạc, nghe chị Lưu nói xong thì hơi mỉm cười.
Chị Lưu giơ tay chào Lâm Dật Phi rồi quay người rời đi. Nhìn bóng lưng chị đi khuất, cô gái quay đầu lại, có chút áy náy nhìn Lâm Dật Phi:
– Bác sĩ Lâm, hại anh phải đợi lâu rồi, thật ngại quá, còn chưa biết đại danh của anh.
– Tôi là Lâm Dật Phi, có điều hổ thẹn là tôi không phải là bác sĩ, bác sĩ thực tập cũng không phải.
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Vừa rồi vì để được xem bệnh, tôi chỉ đành nói như vậy. Nếu không tôi sợ chị Lưu sẽ không để cho tôi vào phòng.
Cô gái có chút giật mình:
– Anh không phải là bác sĩ, vậy làm sao anh biết khám bệnh?
Đột nhiên cảm thấy mình nói có chút đường đột:
– Xin lỗi, ý tôi là anh biết khám bệnh sao lại không phải là bác sĩ?
Lâm Dật Phi trong lòng thầm nghĩ, hai cách nói này dường như chẳng có gì khác biệt:
– Tôi chỉ là yêu thích mà thôi.
– Yêu thích?
Cô gái mỉm cười:
– Anh nói như vậy chẳng phải sẽ khiến rất nhiều người xấu hổ toát mồi hôi à.
Lâm Dật Phi không muốn thảo luận quá nhiều ở vấn đề này:
– Đúng rồi, cô Phương, về bệnh tình của ông cụ…
Hắn đang do dự xem phải dùng từ như thế nào, cô gái đã rất thoải mái nói:
– Tôi là Phương Vũ Đồng, tôi đang còn trẻ nên anh cứ gọi tôi là Vũ Đồng hoặc Tiểu Phương là được rồi.
Nhìn Lâm Dật Phi gật đầu, cô lại nói:
– Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578066/chuong-95-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.