Lưu Minh Lý cười nói:
– Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Lâm Dật Phi gật gật đầu cười nói:
– Chú đôi tay này cũng dường như không thường xuyên bưng bê nhỉ?
Lưu Minh Lý nhìn tay của mình một hồi, lại liếc nhìn phòng bếp một cái, hạ giọng nói:
– Cảm ơn cậu.
– Không cần cảm ơn.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Nói cảm ơn cháu để làm gì. Có thể đi tới ngày hôm nay, mỗi người đều làm việc mà mình nên làm. Có những lúc, thành công vẫn cần tự mình đi giành lấy.
Lưu Minh Lý nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn thật mạnh, nói:
– Cậu cố gắng như vậy, làm chuyện gì đều sẽ thành công thôi.
Nói xong quay đầu nhìn ra, nói:
– Đại tiểu thư, cô nói xem có đúng hay không?
Bách Lý Băng đang bưng một đĩa trứng gà rán, nhìn Lâm Dật Phi, tràn đầy ý xấu.
Lâm Dật Phi lòng thiếu tự tin, chậm rãi đứng lên, ngồi trước bàn ăn, cười khổ nói:
– Thật không ngờ tay nghề của bác trai cũng không tệ lắm.
Bách Lý Băng cười một tiếng, đặt đĩa thức ăn này bên phía Lâm Dật Phi, nói:
– Anh đã nói tay nghề không tệ, em sẽ hào phóng một chút. Tất cả đĩa này sẽ thuộc về anh.
Nói xong liền quay đầu lại đột nhiên cười nói:
– Cha, đợi một chút. Con làm thêm một món nữa, có người nói tay nghề của con không tệ.
Lâm Dật Phi cười khổ ngồi xuống, nhìn đĩa trứng gà rán kia mà phát sầu. Lưu Minh Lý đột nhiên vỗ vào vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578060/chuong-91-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.