Nếu không biết kiến bò trên chảo nóng là như thế nào, thì chỉ cần nhìn bộ dạng Chủ tịch Phó trên trận đấu bóng rổ thì sẽ biết ngay. Mặc dù biết tiến lên an ủi Chủ tịch Phó chỉ giống như an ủi cá chép sống trong chảo dầu nóng, không cứu được cá chỉ tổ bị bỏng dầu, làm cho toàn thân bị tanh hôi, làm cho bạn hối hận vì đã không cứu được một người, không bằng trực tiếp bóp chết anh ta đi cho rồi, nhưng Tiểu Trương vẫn không kìm nổi nói: – Chủ tịch Phó, anh không cần lo lắng, tuy rằng Đại Ngô không thể tới như đinh đóng cột, nhưng Dật Phi trước nay thủ thời, hắn không thể không tới. Lạ thường thay Chủ tịch Phó không hề nổi cáu, lại giơ tay vỗ thật mạnh xuống vai của tiểu Trương: – Cậu nói rất đúng, kỳ thật tiểu Trương à, làm cho tôi yên tâm ở đây nhất chính là cậu và Dật Phi. Tuy rằng tiểu Trương không giống như trong thơ “ Ninh duy ngọc kiếm báo tri kỷ”, nhưng cũng có tấm lòng “ Canh hữu long thao tá luật sư”, mặc dù không hề nhỏ lệ, nhưng cũng giống như Bá Nha gặp được Chung Kỳ, rất dễ có được người thiên kim tiểu thư, tri kỷ khó cầu cảm xúc. – Chủ tịch Phó, anh cứ yên tâm. Tiểu Trương hùng hồn, còn có thêm đà của gió thổi: – Hôm nay khoa hóa học nếu không thể thắng, tôi sẽ xách đầu ra gặp! Lời nói này của cậu ta không phải là mạnh miệng, mặc dù đối với Phó quản, khoa công trình viện y không dám khoe khoang khoác lác, nhưng đối phó với đám gà mờ khoa hóa học này, y và Ninh Chí Viễn, Vương Tường, còn có thêm Lâm Dật Phi, không dám nói là mười phần thắng, nhưng cũng phải có tới****phần. Thục vô đại tướng, Liêu Hóa làm tiên phong, bây giờ Chủ tịch Phó đã thiếu đi một thành viên có thể làm đại tướng, đương nhiên biết được tính quan trọng trước mắt Liêu Hóa này, thật cũng không có ngũ bát với gã như trước kia, không như gã thái độ bốn mười với tiểu Trương. Thật vui khi mình chỉ cần dùng một câu nói mà lại có thể làm lên phản ứng hóa học tốt như vậy, Chủ tịch Phó vừa lòng gật đầu. Vẫn là không thể nhịn nổi phải nhìn ra hướng bên ngoài sân, lúc cổ dãn ra dài như cổ vịt, hai mắt liền lóe lên, giơ tay hô: – Dật Phi, Trí Viễn, Vương Tường, đang đợi các cậu đấy. Tiến lên vài bước, biểu hiện một chút nhiệt tình, hy vọng đủ làm cho đối phương cảm ơn rơi nước mắt giống như tiểu Trương, lại phát hiện mấy cái vẻ mặt bình thản của mấy anh. Không hề một gợn sóng, Chủ tịch Phó giọng điệu chuyển thành đau đớn: – Nghe lãnh đạo trường học nói, bạn học Ngô Vũ Thân trên đường do gặp phải bọn cướp, hăng hái làm việc nghĩa, không may bị thương, bây giờ đang điều trị tại bệnh viện, cũng phải mười ngày nửa tháng sau mới được ra viện, lúc này chúng ta thiếu mất một viên đại tướng, triển vọng không hề lạc quan. Lâm Dật Phi khẽ mỉm cười, trong lòng nghĩ, xem ra vẫn còn có thể bé đánh bé thấy việc nghĩa ra tay, sự việc làm ra to rồi, thì không nhìn cũng phải nóng lòng tuyên truyền, chỉ là muốn đè xuống thôi, hơn nữa thân phận của Ngô Vũ Thân hình như cũng tương đối đặc biệt, cũng có phân nửa không muốn bại lộ thân phận, bằng không cũng sẽ không lấy thân phận của một học sinh để làm màn trướng, Hứa Nghiên tuy rằng bị thương không nặng, nhưng cũng đã bị kinh hãi. Có lẽ là phải hủy bỏ cuộc phỏng vấn chiều hôm nay, trong lòng chẳng có tí cảm xúc đặc biệt gì, chỉ là có chút cảm giác nhẹ nhõm. – Vậy chúng ta cũng nên đi thăm cậu ấy một chút. Vương Tường không biết chưa hiểu ý của Chủ tịch Phó, hay là giả vờ không hiểu, nói ra một câu làm cho Chủ tịch Phó buồn bực cả nửa ngày. – Đương nhiên là nên đi rồi. Mặt Chủ tịch Phó tỏ rõ vẻ không như mong muốn, chuyển hóa vì lực lượng, không khỏi có chút thất vọng: – Nhưng trận đấu cũng rất quan trọng, đương nhiên, tinh thần làm việc nghĩa của Đại Ngô rất đáng để cho chúng ta học hỏi, hiện tại bệnh tình của Đại Ngô vẫn chưa ổn định, nên tĩnh dưỡng, chúng ta muốn đi thăm thì cũng phải đợi vài ngày nữa mới nên đi. – Bóng rổ thì phải có 5 người chơi, thiếu một người thì chơi làm sao được? Vương Tường lại đưa ra dị nghị. Đưa tay kéo Chấn Vũ đến trước mặt: – Hôm nay là đấu với khoa hóa học, khoa tân văn của chúng ta phải ra hết chủ lực, nếu không, Chấn Vũ lên trước, vài ngày sau nếu Đại Ngô vẫn chưa thể tới đấu, tôi sẽ hạ mặt xuống, lên gặp mấy anh đại học năm tư mời một vị cao thủ tới. – Tất nhiên khoa của chúng ta chỉ có năm người, tới người thay thế cũng không có. Vương Tường lại bĩu môi rít một câu: – Có phải là nếu không thể có thêm một người nữa, Chủ tịch Phó anh lại phải đích thân xuất mã? Chủ tịch Phó thầm mắng cậu ta là đồ mồm quạ đen, nhưng trên mặt thì vẫn tươi cười, cũng chẳng nói câu nào, chỉ làm bộ kéo tay áo, ra vẻ nếu có ra sân thì cũng rất hăng hái. Chấn Vũ thoạt nhìn thì như là mặt cười mà lòng không cười, mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn, vừa nhìn đã cảm thấy giống như đau khổ đại thù: – Các anh em cố gắng quan tâm, tôi chỉ là kẻ đóng vai phụ thôi, trong thời điểm mấu chốt thì phải nhờ cả vào mấy anh. Rốt cục thì Trương cũng mây mờ trăng tỏ, dùng sức vỗ bờ vai của cậu ta: – Chấn Vũ, không cần phải lo lắng, cứ việc chơi đi, không được thì còn có tôi. Nhìn thấy ánh mắt anh em có chút khác thường, cậu ta cười lớn nói: – Đương nhiên, tôi không đánh được thì còn có bọn người Dật Phi, còn có vị lãnh đạo anh minh là Chủ tịch Phó, chúng ta tuyệt đối không có gì có thể đánh bại, Dật Phi, cậu nói xem có đúng không? Lâm Dật Phi vẫn chưa trả lời, Vương Tường lại nói tiếp: – Kỳ thật ai cũng không cần, chỉ cần một mình tiểu Trương là được. Mặt tiểu Trương rạng rỡ hẳn lên, liên tiếp nói: – Không dám, không dám, Đại vương quá khen. – Đại vương, đại vương, thế còn hoàng thượng đâu? Ninh Chí Viễn nói thầm một câu. – Thì cứ dùng chiêu vuốt mông ngựa của cậu đi, còn thêm đại khẩu khí nữa. Vương Tường mặc áo thể thao ba lỗ lên, mỉm cười: – Khoa hóa học còn không mau ngừng công kích, nhượng bộ lui binh! Nụ cười của tiểu Trương còn chưa nở ra, lại như tương đánh cà, tuy nhiên chỉ trong giây lát lại khôi phục bình thường, làm bộ như chẳng nghe thấy gì, khua tay nói: – Mấy anh em, trận đấu bắt đầu rồi. Tiếng chuông vang lên, hai đội tranh giành bóng, Ninh Chí Viễn nhảy cao lên, đưa bóng đẩy cao lên trên không trung đẩy tới tay của tiểu Trương, tiểu Trương nhanh chóng đưa tới trước sân, phân bóng cho Vương Tường, Vương Tường đưa bóng xuống dễ dàng đạt điểm: 2 -0 Không có Ngô Vũ Thân, dân nghiệp dư tiểu Trương làm tiểu tiền vệ, Đỗ Chấn Vũ tạm thời đảm đương chức hậu vệ, tuy rằng hai người đều là những người mới, nhưng cũng chơi rất sinh động, tiểu Trương khó có cơ hội biểu hiện, Vương Tường liên tục đoạt được bóng trong tay. Chủ tịch Phó ở bên dưới phấn khởi vô cùng, liên tục gật đầu, thầm nghĩ cách mua lòng người của mình thật là có tác dụng, cũng trợ uy cho đội cổ động viên. Lần này số người trong đội cổ động viên rõ ràng nhiều hơn, lần trước đánh với khoa chính trị pháp luật, khoa tân văn dành chiến thắng 38 điểm, điều này bắt đầu làm cho những sinh viên không mấy hứng thú cũng muốn tham gia náo nhiệt. Đây là kết quả cuồng phong, nếu mà một cái gì đó mà mọi người cho là không tốt, nhiều người tới nhìn cũng chả thèm nhìn một cái đã lập tức phủ nhận, nếu có người nào đó cực lực thổi phồng, còn trùng hợp hơn nữa chính là người có tiếng tăm, thì có mà là một đống cứt chó thì cũng sẽ bị theo dõi một chút, nhìn xem rốt cuộc đó là cái gì có giá trị dinh dưỡng gì không. Đội bóng rổ khoa tân văn mặc dù không hôi thối, nhưng từ trước tới nay rất ít người để ý tới, bây giờ đột nhiên biến thành con ngựa đen giống, giật giải đứng đầu, thấy có vẻ kỹ thuật, có vẻ môn đạo, có vẻ náo nhiêt, cũng có ý muốn nhìn mấy chàng đẹp trai, không phải là trường hợp cá biệt, thì cũng là cực kỳ náo nhiệt. Khi đem ra so sánh, thân thế của khoa hóa học kém rất nhiều. Luận về kỹ thuật thì không có kỹ thuật, luận về đầu óc thì cũng chả có đầu óc, cho dù là diên mạo thì cũng không thể đẹp trai bằng mấy thằng khoa tân văn, dưới sự cổ vũ của đội cổ động đồng thanh hô, khoa tân văn mà không thắng thì không có thiên lý! Lâm Dật Phi còn chưa giơ tay, khoa tân văn đã kéo điểm lên tới trên 20 điểm, tiểu Trương và Chấn Vũ lần này cũng đã rất tận lực, tả xung hữu đột, không ai có thể ngăn, tiểu Trương chơi tới lúc cao hứng, nhìn sang thấy Lâm Dật Phi không có việc gì làm, truyền bóng cho hắn: – Dật Phi, đừng khách khí. Khoa hóa học gần như bị chọc giận tới mức hộc máu, chẳng quan tâm quy tắc. Hai người vượt qua đánh tới, Lâm Dật Phi cười, tiếp bóng liền đẩy, bóng chạy dài theo ánh mắt chui tọt vào giỏ, ba điểm! Dưới sự ủng hộ ầm ầm, mấy bông màu đỏ trên tay các cô nàng cổ vũ, ánh mắt hưng phấn tỏa sáng. Đang trong lúc xuôi chèo mát mái, khoa tân văn đột nhiên kêu tạm dừng. Sau khi tiểu Trương ra sân, giơ tay tiếp nhận cái khăn lông, uống ngụm nước, lau mồ hôi, lo lắng hỏi: – Chủ tịch Phó, sao lại kêu tạm dừng, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng mới đúng! Mấy người còn lại cũng thấy khó hiểu, đều nhìn chằm chằm vào Chủ tịch Phó, chỉ có Đỗ Chấn Vũ ở bên vỗ mông ngựa: – Chủ tịch Phó kêu tạm dừng tất nhiên là có đạo lý của anh ấy, chúng ta cứ nghe sự anh minh của anh ấy…. Đang nói được nửa câu, thấy ánh mắt của mọi người sắc như dao, liền cuống quít ngậm miệng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]