Chương trước
Chương sau
Hai bảo vệ ngân hàng cũng bị hù không nhẹ, công việc ngày thường của bọn họ ngay cả giữ gìn trị an cũng không phải, mà chỉ là duy trì chút trật từ mà thôi. Loại trận chiến này cũng là lần đầu tiên gặp phải, sớm đã run rẩy nấp vào trong góc rồi.
Vốn muốn ra ngoài xem sao, chỉ có điều khi nhìn thấy bộ dạng của Bách Lý Băng bên cạnh, trông khổ sở đáng thương, hắn chỉ đành thở dài thấp giọng nói:
– Đây đúng là xấu thì linh tốt mất linh mà, mọi người có cùng với suy nghĩ của em, đều chỉ nghĩ cướp chút tiền để sống cho hết đời.
– Em chỉ là tùy tiện nói tôi mà.
Bách Lý Băng rất dùng sức nắm lấy cánh tay Lâm Dật Phi:
– Ai mà biết được lại xui xẻo như vậy chứ, anh chớ có vứt em một mình ở đây mà đi thể hiện anh hùng đấy.
Giơ tay vỗ nhẹ vào sau lưng Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi dịu dàng nói:
– Em yên tâm đi, anh sẽ không bỏ em lại một mình đâu, anh còn muốn cùng em đi chọn mua sơn móng tay mà.
Bách Lý Băng trong lòng bớt phần sợ hãi, cuối cùng cũng cười:
– Anh nhớ là được rồi.
Hào quang trong mắt hắn đột nhiên hiện lên, hắn nhìn về phía trước và có chút kinh ngạc. Bách Lý Băng cũng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thuận theo ánh mắt hắn nhìn về phía đó, thấp giọng nói trong kinh ngạc:
– Cô kia muốn làm gì vậy? Cô ta không muốn sống nữa à?
Lâm Dật Phi lắc lắc đầu, hắn nhìn thấy Hứa Nghiêm đã dịch di chuyển đến cửa chính, nhưng không vội ra ngoài, mà từ trong túi da lấy ra một chiếc máy ảnh cỡ nhỏ, đang dí sát vào cửa chớp để chụp.
– Cô ta hình như là phóng viên.
Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Chúng ta cũng… bỏ đi, tốt nhất chúng ta nên ngồi ở đây.
Bách Lý Băng có chút khâm phục nói:
– Cô ấy dũng cảm thật đấy.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, nghe tiếng súng bên ngoài vẫn chưa chịu ngừng lại, ngược lại mỗi lúc một dồn dập hơn, hắn có chút nhíu mày.
Đột nhiên lại một tiếng súng vang lên, kính ở cửa chính ngân hàng lại vỡ thêm một tấm, kinh vỡ nát phủ đầy mặt đất. Mấy người xông vào, Hứa Nghiên vẫn còn tỉnh táo, kịp thời lui về sau, không bị kĩnh vỡ đâm phải, không một chút do dự, đã nhanh chóng thu máy ảnh vào trong túi da.
Trong ngân hàng lại một trận la hét. Đột nhiên một tiếng súng vang lên, một tên mặt mũi dữ tợn giơ súng bắn lên trần nhà, lớn tiếng quát:
– Im mồm, đứa nào còn la lên tao bắn chết.
Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày, nhóm người tiến vào thậm chí có năm người, tay ai cũng đều có súng. Vừa xông vào thì hai tên nhìn động tĩnh bên ngoài, ba tên còn lại dùng súng chỉ vào đám người trong ngân hàng.
Một gã đàn ông mặt đầy râu quai nón quét mắt một vòng, ánh mắt phát lạnh, chỉ vào hai bảo vệ ngân hàng mà hét lớn:
– Các ngươi cút ra đây.
Nhìn vẻ mặt người đó dường như là tên cầm đầu của năm tên, máu tươi trên cổ chạy ồ ồ xuống, vậy mà cũng không một chút để ý đến.
Hai người bảo vệ nhìn thoáng qua bốn phía, thấy tất cả mọi người đang cố gắng lui về phía sau, hận không thể biến thành con kiến để chui xuống khe đất, khuôn mặt khổ sở đứng dậy, run rẩy cầu khẩn:
– Xin các anh, đừng… đừng giết tôi.
– Giết mày?
Tên râu quai nón cười lạnh một tiếng:
– Bây giờ thì chưa đâu, nhưng lát nữa thì cũng không biết chừng. Hai người chúng mày qua kia, ngồi xổm ở cửa, cấm chạy, hãy nhớ lấy năm họng súng phía sau chúng mày là được rồi, nhanh lên.
Nhìn thấy hai bảo vệ do do dự dự, liền tiến lên đẩy một cái:
– Muốn tao nổ súng phải không?
Hai ông bảo vệ không dám không nghe, run run đi ra phía cửa:
– Ở đó, ngồi xuống, cho tay lên sau gáy.
Tên râu quai nón hét lên một tiếng:
– Da đen, canh chừng bọn chúng, nếu dám chạy thì bắn vỡ trứng chúng nó ra!
Một tên gầy gầy đen đen, hai lăm tuổi, cái đầu nhuộm lòe loẹt trông hệt như con vẹt, đang đứng nhìn động tĩnh bên ngoài, nghe thấy liền đáp một tiếng, kéo chốt súng kêu tạch tạch, giơ tay ra rồi đẩy hai ông bảo vệ một cái, hai ông bảo vệ suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống.
Bên trong ngân hàng càng lặng ngắt như tờ, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ bị tên này điểm tên ra làm vật hi sinh. Bách Lý Băng trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng lại thầm trách mình không nên vô duyên vô cớ đến đây rút tiền. Nếu còn ở trên lớp, thì làm gì gặp phải loại chuyện này. Nếu không phải mình kéo cả Lâm Dật Phi đi theo, hắn bây giờ cũng sẽ không ở trong ngân hàng này.
Nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Dật Phi, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn nhíu mày nhìn năm tên kia, dường như cảm giác được mình đang nhìn hắn chăm chú, liền cúi thấp đầu giống như an ủi mà cười một cái. Bách Lý Băng thấy bình tĩnh hơn, thầm nghĩ bọn chúng hơn phân nửa là cướp tiền không thành công, chạy cũng không chạy được, lúc này mới dùng con tin trong ngân hàng để đối kháng với cảnh sát. Cô lặng lẽ cầu Bồ Tát phù hộ, cho rằng mình và Dật Phi chỉ cần không lên tiếng, thì nhất định sẽ bình an vô sự.
Lâm Dật Phi nắm lấy tay Bách Lý Băng, cảm thấy lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, biết cô đang sợ hãi, giơ tay ra khẽ viết vào lòng bàn tay cô, “Lúc anh ra tay, em không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Bách Lý Băng nhìn ngón tay hắn viết xong, cả người run lên, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu rốt cục gật đầu. Lâm Dật Phi thấy có phần an tâm, nhưng lại có chút đau đầu. Ở đây không phải là nơi tốt để đánh nhau, năm người không ở cùng một chỗ, mình không nắm chắc một lúc có thể hạ được cả năm tên. Nếu để bọn chúng bóp cò, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến người vô tội. Nếu như vậy, chỉ có thể chờ đợi thời cơ, nhân lúc bọn chúng chưa chuẩn bị ra tay, trông bọn họ lui vào trong ngân hàng trốn tránh, bên ngoài chắc hẳn đã có không ít cảnh sát bao vây.
Nhân viên công tác ở phía sau quầy ngân hàng sau khi bấm chuông báo động, đã chạy không biết đi đâu từ cửa sau, chỉ còn lại một đám người không có nơi để trốn ngồi xổm trên mặt đất, đối diện với lan can sắt của quầy và không ngừng nguyền rủa trong lòng.
Tên râu quai nón nhìn đám người tay ôm đầu ngồi xổm trong góc nhà một cái, giơ súng lạnh lùng nói:
– Chúng mày tốt nhất đừng có ý tưởng ngu xuẩn gì, tao có mắt nhưng súng của tao thì không.
Rõ ràng gã không coi đám người này ra gì, ngẩng đầu giương cao giọng nói:
– Đen, tình hình bên ngoài giờ sao rồi?
– Râu à, bọn cớm ngày càng đông, nhưng không có động tĩnh gì, chỉ là nếu muốn đi thì khó hơn khi nãy.
Da đen giọng điệu có chút oán giận. Nếu vừa rồi nhân lúc loạn mà bỏ chạy thì vẫn còn có cơ hội, bây giờ thật không biết phải làm như thế nào.
– Đi cái gì.
Gã cười lanh:
– Tao thoải mái ở đây, chúng còn dám xông vào hay sao, Đen, mày chú ý kỹ chút, chỉ cần có động tĩnh thì giết luôn một tên cho chúng nó thấy.
Tên da đen tâm phiền ý loạn, chỉ đành gật đầu:
– Râu à, cứ như thế này không phải là cách, anh phải tìm chủ ý đi.
Tên râu cười lạnh một tiếng, nhưng không có để ý đến y, giơ súng đi đến bên cạnh một gã đồng bọn đeo mắt kính gọng vàng ở bên cạnh, lạnh lùng nói:
– Mắt kính, chuyện này mày không thấy có gì kỳ quái sao?
Tên được gọi là mắt kính toàn thân run lên:
– Râu, mày nghĩ là tao nói ra sao?
– Nếu như không có người nói ra, thì tao thật không hiểu, tại sao Đầu Báo đánh chết tên cớm kia, chưa đến mấy phút đồng hồ đã đông cớm như vậy!
Trên tay cầm súng của Râu gân xanh nổi lên, hầm hầm trừng mắt nhìn mắt kính:
– Tuyến đường thu tiền này ngoài mấy người chúng ta ra, còn có ai biết không? Các huynh đệ còn lại đều là những người vào sinh ra tử với tao, chắc mày nhìn thấy tiền là mắt sáng lên chứ gì!
Bày tay của mắt kính run lên bần bật, nhưng vẻ mặt vẫn tương đối bình tĩnh:
– Râu, chuyện này nếu là tao nói ra, lát nữa sẽ bị đạn lạc của đám cảnh sát bắn chết. Mày phải biết rằng, tao và chúng mày bây giờ đều là lũ châu chấu cùng đường, ai cũng không chạy thoát, hơn nữa, chuyện này tao nói ra thì có ích gì, mày nói có phải không, quân sư?
Câu nói cuối cùng là y nói với một tên ở ngoài cửa, tên đó cũng khoảng 30 tuổi, khuôn mặt ngựa, ánh mắt âm ế, nghe thấy liền gật đầy:
– Râu, bây giờ không phải là lúc nghi ngờ nhau, nghĩ cách thoát ra mới là chính sự, tiểu Điêu đã chết rồi, ở đây chỉ có Mắt Kính là biết lái xe thôi.
Nếu hắn được gọi là quân sư thì nói rõ rằng hắn là người biết động não nhất ở đây. Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Râu, sợ gã sẽ một lời không nói mà giết mất Mắt Kính, như thế dù muốn chạy cũng có chút khó khắn, lúc này mới nhắc nhở gã.
Tên râu rùng mình, đi ra hai bước, nhìn ra bên ngoài một cái:
– Con mẹ nó, chuyện này vốn như áo tiên không thấy vết chỉ khâu, nếu không phải Đầu Báo làm hỏng chuyện, thì làm sao phải đến bước này.
Một tên có vẻ mặt dữ tợn đang giương mắt hổ nhìn đám người trong ngân hàng, nghe vậy liền lớn tiếng:
– Đại ca, cái này không phải lỗi của em, khi xe chở tiền bị nổ lốp, em xuống thay lốp xe, không ngờ tên cảnh sát đến hỏi chuyện lại nhận ra em, lúc trước tên bắt em vào trong Cục chính là y.
Mấy tên này rõ ràng không để ý đến đám người trong ngân hàng, nói chuyện cũng không kiêng dè gì, nhưng người trong ngân hàng nghe thấy lại mù tịt, tại sao lại có thể thay lốp cho xe chở tiền?
Râu cười khổ một tiếng:
– Con mẹ nó thật uất quá đi. Vốn hơn mười triệu đã đến tay rồi, nếu không tham một triệu trong ngân hàng này thì đã lái xe đi rồi xong hết mọi chuyện. Rút tiền ở ngân hàng này cũng không sao cả, không ngờ xe lại nổ lốp, xem ra lúc ra cửa chúng ta không xem phong thủy rồi… Da Đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.