Lâm Dật Phi trầm ngâm nửa ngày: – Nói đơn giản không bằng trực tiếp viết cho em một đơn thuốc. Nhưng thuốc chỉ có thể chữa được nhất thời, bệnh của em là tâm bệnh. Nếu như em hiểu ra, về sau chú ý một chút là được.
– Được rồi, được rồi, sợ anh. Bách Lý Băng cười nói: – Vậy thì mời thầy lang chấm bút viết đơn thuốc, chữa bệnh cho dân nữ. Dân nữ vô cùng cảm kích.
Lâm Dật Phi cười nói: – Anh tự tin tay nghề của mình không kém, cho nên hai chữ Lang băm không hợp lắm. Nguyên nhân bệnh của em vẫn là do điều tiết, âm dương không hòa hợp, khiến cho âm thịnh dương suy.
Bách Lý Băng có chút kinh ngạc. Nghe Lâm Dật Phi nói năng rõ ràng, không phải là thuận miệng nói lung tung. Chuyên ngành của anh ấy có phải là trung y đâu nhỉ, sao anh ấy hiểu những điều này nhỉ?
– Trương Trọng Cảnh từng viết, âm thịnh khiến mạch co lại, ảnh hưởng tới giấc ngủ. Tình huống của em chính là như vậy. Lâm Dật Phi ngoài miệng nói thao thao bất tuyệt, nhưng Bách Lý Băng nửa hiểu nửa không. Nếu như bác sĩ Tiền ở đây, chắc chắn sẽ kính cẩn thỉnh giáo. Nhưng nói với vị tiểu thư này, không khác gì đốt đàn nấu hạc. Bách Lý Băng hỏi một câu phá hỏng phong cảnh: – Trương Trọng Cảnh có phải là thần y thời cổ đại không?
Bách Lý Băng cẩn thận hỏi, thấy Lâm Dật Phi gật đầu, trong lòng càng tin tưởng:
– Thần y đã nói thì chắc không sai.
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu: – Biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578007/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.