– Nhưng du lịch phải mất tiền chứ để kiếm tiền đâu? Đại Ngưu không hiểu hỏi: – Vừa ông nói kiếm tiền là sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Nói không chừng lúc đi đường lại nhặt được bảo bối, chẳng phải là phát tài sao?
Đại Ngưu lắc đầu: – Xác xuất đó không thấp hơn trúng sổ xổ. Tiểu Phi, khuyên ông một cậu, đi giải sầu là được rồi, ảo tưởng phát tài làm gì. Hơn nữa bên cạnh ông không phải có một cây rụng tiền đó sao. Phải biết quý trọng chứ.
– Nói tới phát tài, tôi lại nhớ tới một chuyện cười.
A Thủy gom góp náo nhiệt.
– Nói nghe một chút. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ: – Dù sao chiều này cũng rảnh. Đúng rồi, trận đấu Nan Vong Bôi sẽ bắt đầu vào ba giờ chiều. Hình như có trận của Tiểu Phi thì phải.
Lâm Dật Phi gật đầu: – Có một trận. Lúc sáng Phó bí thư đã tìm tôi, bảo tôi tới sớm một chút. Nhưng còn lâu mới tới giờ, Đại Ngưu, không phải khoa kiến trúc của ông cũng có một trận đó sao?
– Có là có, nhưng không có phần của tôi. Đại Ngưu lắc đầu nói: – Cho dù có tôi, cũng chỉ là dự bị. Nhưng như thế vẫn hơn A Thủy. Khoa tin học còn chẳng thèm gọi cậu ta. Nhìn thoáng qua sắc mặt của Tiểu Phi, bổ sung một câu: – Đương nhiên A Thủy cũng không quan tâm tới trận đấu đó.
– Coi như ông thức thời. A Thủy cười nói: – Chuyện tôi muốn kể là cách làm giàu như thế nào. Trước kia có một phóng viên hỏi một tỷ phú người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578005/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.