Lúc Lâm Dật Phi và Lưu Minh Lý rời đi đã là buổi trưa. Tốp ba tốp năm dân công chính đang trở về ăn cơm trưa. Bởi vì mẹ bị bệnh, nên Bì Nhị mới xin nghỉ vài ngày. Không giống như các dân công khác, một ngày bọn họ cũng không nghỉ được, cho dù có bệnh trong người.
Có lẽ một ngày kiếm hơn mười nghìn nguyên, đối với người khác mà nói, cùng lắm là một bữa ăn cơm hoặc một bao thuốc lá mà thôi. Nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là tiền chi trả nhu cầu hàng ngày, tiền sinh hoạt, tiền học phí cho con cái, thậm chí là tiền cứu mạng
Những người dân công này đều mang theo vẻ lam lũ, trên quần áo dính đầy vết bẩn. Thức ăn của bọn họ cũng đơn giản, có cơm, có rau là đủ, tốt hơn thì thêm vài miếng thịt béo.
Cái loa trên công trường được bật hết mức, đang vang lên một ca khúc được mọi người yêu mến. Giọng ca sĩ khàn khàn cùng tang thương truyền tới, những dân công đang ăn cơm nhịn không được hát theo một hai câu.
– Một bữa cơm này chỉ cần năm nguyên. Lưu Minh Lý chợt nói.
Nhìn từng đám dân công đi qua, tùy ý ngồi xuống, vùi đầu vào ăn cơm, Lâm Dật Phi có chút cảm khái: – Hình như anh rất quen thuộc với nơi này thì phải.
– Ừ. Lưu Minh Lý dừng lại, nhìn đám dân công: – Chỉ có điều, lúc trước, ngay cả bữa ăn như vậy tôi cũng không có.
– Vậy à? Lông mày Lâm Dật Phi giương lên, không ngờ một người như Lưu Minh Lý lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578002/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.