Lâm Dật Phi nhìn qua bà ta, sau nửa ngày mới nói: – Cậu ấy đã trả rồi. Con của bác là một người có hiếu, bác cứ yên tâm. À, đúng rồi. Chợt nhớ ra cái gì đó, vươn tay nắm cổ tay của bà ta: – Cháu biết một chút y thuật, dù không tính là tinh thông, cũng không biết có chữa trị cho bác được không,
Bì Nhị ngạc nhiên: – Thật à? Vậy thì tốt quá. Mặc dù Lâm Dật Phi chỉ mới là sinh viên, nhưng cậu ta lại có tin tưởng mù quáng vào hắn. Nếu hắn đã nói, thì nhất định có thể làm được!
– Tôi đã như vậy rồi, còn sợ gì nữa. Mẹ Bì Nhị cố cười vui vẻ:
– Làm phiền cậu. Dù không biết Lâm Dật Phi có chữa trị được không, nhưng dù sao người ta cũng có ý tốt, mình không nên cự tuyệt.
Cẩn thận bắt mạch một lúc, Lâm Dật Phi mới nói: – Lục phủ dùng thông vi dụng Chợt cười: – Có giấy bút không?
Bì Nhị nhịn không được hỏi: – Anh Lâm, anh vừa nói gì vậy?
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Không có gì, bác chỉ là vất vả lâu ngày mà thành bệnh. Cộng thêm việc ăn uống không đủ nên mới như vậy. Cháu sẽ khai một đơn thuốc, bác uống mấy thang là đỡ.
– Chỗ chúng tôi ngoại trừ gạch, chính là sắt thép, xi măng. Bì Nhị hơi xấu hổ nói: – Giấy bút càng không có. Đối với bọn họ mà nói, giấy bút là thứ xa xỉ, cũng là thứ vô dụng.
Lâm Dật Phi đứng lên: – Không sao, để cháu đi mua thuốc. Vữa nãy đi đường cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578000/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.