Phía trước là một màu đen kịt. Lâm Dật Phi vẫn có thể thấy rõ, chỉ là kỳ quái Tiếu Nguyệt Dung vẫn có thể đi lại điềm nhiên như không. Giống như có thể thấy mọi vật trong đêm tối vậy.
Tiếu Nguyệt Dung đang đi phía trước chợt dừng lại, dùng sức vỗ, một tiếng thanh thúy vang lên.
Lâm Dật Phi đương nhiên không nghi ngờ đây là tín hiệu phục kích, chỉ là nhịn không được hỏi: - Em đang làm gì vậy.
- Cái đèn chết tiệt này lại không sáng. Tiếu Nguyệt Dung thấp giọng lầu bầu một câu. Biết là Lâm Dật Phi không hiểu, liền giải thích: - Tòa chung cư này được xây dựng lâu lắm rồi. Mấy năm trước đèn ở đây bị dở chứng, lúc thì tự động sáng, lúc thì vỗ mấy cái mới sáng.
Trong bóng tối vẫn có thể thấy nụ cười của cô. Vì đôi mắt đã quen với bóng tôi, nên khi thấy người thiếu niên nhìn chằm chằm vào mình, dù cho là hắn không thấy mình, Tiếu Nguyệt Dung vẫn cảm thấy thẹn thùng.
Vài năm lăn lộn trong xã hội, đã không ít người theo đuổi cô. Ngay cả bác sĩ Tần cũng có ý đó. Người thiếu nữ đương nhiên là biết, nhưng lặng lẽ cự tuyệt. Chỉ có ở bên cạnh người thiếu niên này, cô mới có cảm giác rất thoải mái. Đây có lẽ là sợi dây duyên phận của Nguyệt Lão trong truyền thuyết. Nghĩ tới đây, thiếu nữ lại ngượng ngùng.
- Chắc hôm nay vỗ tay không có linh nghiệm rồi.
Thiếu niên thấy Tiếu Nguyệt Dung im lặng không nói, liền mỉm cười: - Sao em không nói sớm. Lần sau tới nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577981/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.