Lưu Minh Lý cười nói: - Chủ tịch tập đoàn Bách Lí đương nhiên là Bách Lí Hùng rồi.
- Nhưng…Nhưng tôi không biết ông ta. Bì Nhị ngập ngừng nói. Tuy nhiên lúc này cậu ta rất hy vọng mình quen biết với Bách Lí Hùng.
Lưu Minh Lý không giải thích, chỉ cười nói: - Chủ tịch chúng tôi nghe nói hoàn cảnh gia đình cậu rất khó khăn, cũng biết lần nằm viện này là một gánh nặng không nhỏ. Cho nên ông ấy đã nói chuyện qua với viện trưởng Triệu. Số viện phí sẽ tính toàn bộ vào tập đoàn Bách Lý.
Bì Nhị tưởng rằng mình đang nằm mơ:
- Ý của anh rằng mẹ tôi nằm viện không mất tiền? Trong lòng đang khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật Phi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, xoay người cười nói: - Mẹ, mẹ nghe thấy gì không, chúng ta không cần phải lo chuyện tiền nong nữa rồi. Mẹ cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.
Nhưng trong lòng thì suy nghĩ, chẳng lẽ anh Lâm biết mẹ mình cố chấp muốn xuất viện, nên mới thuê người nào đó đóng giả?
Dù Lâm Dật Phi nhỏ hơn cậu ta vài tuổi, nhưng về bất kỳ phương diện nào, cậu ta đều cam tâm tình nguyện gọi người sinh viên này một tiếng anh. Nếu có người vì cậu ta giải quyết chuyện mẹ cậu ta nằm viện, cho dù có gọi một tiếng cha nuôi, cũng không sao cả. Chỉ có điều người đó có thu cậu ta là con nuôi không, đã không thuộc phạm vị lo lắng của cậu ta rồi.
Mẹ của Bì Nhị nửa tin nửa ngờ: - Khoai tây (Nhũ danh),điều này là thật?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577973/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.