Lâm Dật Phi biết A Thủy đang lừa con mồi vào tròng, nên chỉ cười mà không nói.
Phó bí thư thấy Lâm Dật Phi mỉm cười, cắn răng một cái: - Chỉ cần khoabáo chí vào được top 4, tôi sẽ mời mọi người đi ăn một bữa.
A Thủy cười: - Nhưng tôi nghe nói phần thưởng lần này rất lớn, còn đấuvới các trường đại học khác nữa. Phó bí thư chỉ mời chúng tôi một bữa,có vẻ hơi keo kiệt thì phải.
Phó bí thư âm thầm mắng chửi, nhưng chỉ có thể đau khổ nói: - A Thủy,không phải cậu không biết, lời của tôi chưa phải là tất cả. Như vậy đi,chỉ cần lần này chiếm được hạng tư, tôi sẽ không khiến các anh em thấtvọng.
Lâm Dật Phi cũng nghe ra người này là kẻ dối trá, không chịu thừa gánhtrách nhiệm, nhưng cũng không để ý, chỉ nói: - Tốt, đến lúc đó tôi và AThủy lại thương lương. Không phải hắn lo lắng tham gia vào trận đấu gìđó, chỉ là đối với môn bóng rổ, hắn dốt đặc cán mai. Phỏng chừng cònmuốn A Thủy chỉ điểm thêm.
Phó bí thư mừng rỡ, dùng sức vỗ vào vai Lâm Dật Phi: - Anh em tốt, nếucó thức hạng cao, tôi sẽ đề cử cậu vào đội bóng rổ trường. Mà mấy ngàynay có cần huấn luyện thêm không? Cậu mới khỏi bệnh, sân trường gió lớn, chơi ở đó không thích hợp. Cho nên nếu cậu muốn tới sân thể dục luyệntập, cứ nói với tôi một tiếng là được.
Thấy Lâm Dật Phi gật đầu, Phó bí thư rất cảm động, giống như dân chúnggặp được quân đồng minh vậy. Y sợ A Thủy lại châm chọc khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577971/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.