Nếu không phải sợ hãi Giáo sư Chu trách mắng, thì mọi người trong lớp đã cười to rồi. Ai cũng biết Giáo sư Chu thích đưa ra vấn đề và hỏi cácsinh viên. Cho nên tất cả mọi người mới tranh nhau ngồi ở phía sau. LâmDật Phi ngồi phía trước chịu trận, khiến bọn họ âm thầm vui vẻ.
Lâm Dật Phi còn chưa ngồi ấm chỗ, đã phải đứng lên. Nhìn thấy ánh mắtmong chờ của Giáo sư Chu, trong lòng cười khổ một tiếng. Vấn Thiên Kiếmcó thể thi tới trạng nguyên, hiện tại lại phải lưu lạc thành một ngườiđệ tử.
- Em không biết nhiều lắm. Lâm Dật Phi trầm giọng nói.
Phía sau lại vang lên tiếng cười. Dù bọn họ cũng không hiểu gì nhiều vềthời Lưỡng Tấn, nhưng bọn họ đã nhận định anh chàng cao cao, có chútlạnh lùng này, phỏng chừng chỉ là một cái bao cỏ.
Đầu năm nay, lớn lên đẹp trai không có nghĩa là có học thức. Bởi vì bọnhọ dành phần lớn thời gian trang bức, thời gian học hành không có mấy.
- Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu. Giáo sư Chu không chút phật ý mà khíchlệ nói. Học sinh thời nay rất ít người nghiên cứu lịch sử cổ đại TrungQuốc rồi, đều lao theo các môn chuyên ngành khác để vì kiếm việc khi ratrường.
Nhưng điều này cũng không thể trách bọn họ. Bởi khi phỏng vấn tìm việc,hơn một nửa là yêu cầu khả năng sử dụng máy tính và khả năng sử dụngtiếng Anh. Không có người nào hỏi anh có biết lịch sử cổ đại Trung Quốchay không.
Đừng nhìn thấy Giáo sư Chu có vẻ hồ đồ, thực ra mấy ngày nay ông ta đãsớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577966/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.