"Tiểu Đào, rốt cuộc thì chừng nào nàng mới bằng lòng theo ta trở về?" Giang Hàn ôm Tiểu Đào vào trong ngực, lo lắng hỏi.
"Thiếp không biết. Ít nhất cũng phải đợi cho vết thương của bệ hạ phục hồi mới được." Vết thương của Nữ vương còn chưa lành, nàng làm sao có thể an tâm rời đi, hơn nữa nàng không biết bệ hạ có đồng ý hôn sự của nàng và Giang Hàn không.
"Ta biết ta không nên ép nàng," hắn vò đầu bứt tóc, "Chúng ta có thể chờ, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng không thể chờ." Hắn thân mật xoa bụng của nàng. "Ta không hy vọng con của chúng ta khi sinh ra không có danh phận, ta cũng hi vọng nàng nhanh chóng trở thành Vương Phi của ta."
Danh phận? Vương Phi? ---Diễn. Đàn. Lê. Quý. Đôn---Nàng chưa bao giờ dám vọng tưởng. Hắn là vua của một nước thân phận cao quý như vậy, sao có thể lập nàng một tiểu tỳ nữ vô danh làm phi, chuyện này không có lợi cho hắn!
"Không, thiếp không thể làm Vương Phi của người!" Nàng kiên quyết phản đối.
"Vì sao?" Giang Hàn kích động nắm chặt hai vai nàng, "Chẳng lẽ nàng không thương ta? Nàng muốn đứa nhỏ của chúng ta vừa ra sinh ra đã là con hoang sao?"
"Không phải như thế!" Tiểu Đào khẩn trương biện bạch.
"Vậy thì vì sao?" Hắn không biết.
"Thiếp…" Tiểu Đào muốn nói lại thôi, gục đầu xuống thấp giọng nói﹕ "Thiếp không xứng với người." Giọng nói tràn ngập ai oán và đau xót.
"Nha đầu ngốc! Sao nàng có thể nghĩ như vậy?" Hắn đau lòng nâng cằm nàng lên. "Nàng ở trong mắt ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-khuynh-quoc/140034/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.