Lúc bị trượt sang một bên và lăn xuống đây, anh đã dùng cả cơ thể của mình ôm cô vào lòng một mực không buông. Mặc kệ những cành cây khô khốc gai nhọn đâm vào da thịt của mình đến cả bật máu. 
Anh không biết cảm giác của mình là thế nào, chỉ biết rằng lúc đó Bối Doanh thật sự cần được bảo vệ, còn anh là đàn ông con trai thì chẳng làm sao cả. 
Đó là sự yêu thương, sự quan tâm mà anh dành cho mỗi một mình cô. 
Ban đầu, cả anh và Bối Doanh sau khi lăn tới xuống dưới thì đều bất tỉnh nhân sự không biết một chút gì. 
Tới tận xế chiều, dưới dốc ánh sáng tối hẳn đi, Bối Doanh mới lờ mờ tỉnh dậy. Chỉ nhớ được lúc đó anh ôm cô vào lòng rồi lăn xuống đây, sau đó thì cô không biết một điều gì nữa. 
Chợt nhớ tới anh, cô không màng tới cơn đau do trầy xước, cố gắng ngồi dậy nhìn xung quanh thì mới thấy được anh đang ngất xĩu ở phía bên kia. 
Cho dù có được Từ Vương che chắn, nhưng dưới đây rất nhiều cành cây gai góc, nên cô cũng không tránh khỏi việc bị thương tích ở trên cơ thể. 
\- Từ Vương\, anh có làm sao không ? Đừng làm em sợ \.\. \_ Cả tay chân cô bủn rủn cố gắng lại gần chỗ của anh\, hốc mắt đang bắt đầu ngấn nước\, cô rất hoảng sợ\, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này trong đời\. 
\- Doanh\, em có sao không ? \_ Lay mãi một lúc anh mới động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cung-chieu-ba-xa-dai-nhan/1933138/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.