Ánh sáng chói lọi khiến Bối Doanh từ từ nheo mắt tỉnh dậy, cô dùng hai đầu ngón tay xoa mi tâm của mình một tí để dễ tỉnh ngủ hơn. Mở mắt ra nhìn lại mọi thứ, cô liền biết nơi đây không phải là Ngự Cung Vân mà là máy bay.
\- Em tỉnh rồi sao, ngủ có ngon không ?
Từ Vương ngồi kế một bên cạnh, anh dùng tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng hỏi.
\- Chúng ta đi đâu vậy ? \_ Vì còn chút buồn ngủ, giọng cô vẫn hơi nũng nịu.
\- Không phải em nói muốn đi đảo chơi sao ? Tối qua anh đã bàn giao lại công việc, trực tiếp dẫn em đi chơi đây. \_ Từ Vương nhìn anh cô lớ mớ còn mê ngủ mà hỏi nên có chút buồn cười một tí.
\- Anh thật là .. không hỏi ý em gì hết. \_ Thấy anh ấm áp với mình như vậy, cô không khỏi cảm giác hạnh phúc này.
\- Em còn mệt thì ngủ chút đi, khi tới nơi anh sẽ gọi em dậy sau đó chúng ta cùng đi chơi, có được không ? \_ Giọng anh ôn nhu truyền vào lỗ tai của cô.
Nghe Từ Vương nói vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi thoải mái nằm lên đùi của anh mà ngủ ngon lành. Kể từ khi quen anh, cô không cần phải tạo một vỏ bọc lạnh lùng nữa mà trở về tính tình trẻ con như ngày nào, thật đúng là cưng chết đi được.
Ngắm nhìn người con gái mình coi là ngọc vàng châu báu này ngủ trên đùi của mình, cảm giác như thế này thật lạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cung-chieu-ba-xa-dai-nhan/1933093/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.