“Cố Tịnh, chờ một lát.”
Theo phản xạ tự nhiên Cố Tịnh xoay người, trên gương mặt thanh thoát ẩn duật bao sự kinh ngạc, đôi lông mày co rúm lại tỏ ra vẻ khó hiểu.
“Ái chà… Không phải là Lăng tổng đây sao? Anh tới đây làm gì?”
Lăng Trạch Hàm cũng chỉ có thể cười cho qua mấy câu hỏi vô nghĩa của Cố Tịnh.
“Thẩm phu nhân à, tôi…”
Không ngần ngại cắt lời anh, Cố Tịnh dùng ánh mắt hiềm nghi nhìn Lăng Trạch Hàm, có vẻ như trong lời anh không có mấy điều tốt đẹp.
“Tôi không nhận nổi cái cách gọi này của anh. Có việc gì thì vào thẳng vấn đề đi.”
Cái tính thẳng thắn này của Cố Tịnh thực không biết kiêm nể là gì?
Người không biết lại còn nghĩ cô ấy khinh thường mình nhưng thực chất chỉ là không muốn vòng vo, cuối cùng cũng chỉ chốt được một luận điểm, chi bằng cứ thẳn thắn thành thật, có khi còn dễ nghe hơn.
“Tôi thật lòng muốn chăm sóc cho mẹ con Quân Dao. Tôi biết là cô ấy vẫn không thể quên được tôi, chỉ là do cô ấy vẫn không dám đối diện với quá khứ mà thôi!”
Khoanh hai tay trước ngực, Cố Tịnh than ngắn thở dài hỏi ngược lại Lăng Trạch Hàm.
“Rồi sao nữa? Anh lấy đâu ra tự tin mà khẳng định là cô ấy không thể quên anh.”
Thẫn người ra một lúc, Lăng Trạch Hàm mới ngẩng mặt lên nhìn trực diện vào mắt Cố Tịnh, đôi bờ mi anh rơm rớm nước mắt. Hã𝔂 𝘁ì𝓂 đọc 𝘁ra𝓃g chí𝓃h ở ﹏ 𝑇RuM𝑇R 𝖴𝙔𝙀𝙽.𝖵𝙽 ﹏
“Tôi nhìn vào mắt cô ấy có thể đoán ra được. Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/355579/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.