Khi Lăng Trạch Hàm quay lưng rời đi thì trên mép môi Ôn Tiểu Noãn liền nhếch lên nụ cười đểu cán. Liệu tất cả mọi chuyện là tình cờ hay có người sắp đặt sẵn? Tất cả bọn họ vừa rời đi thì Lộ Quân Dao cũng bất lực gục xuống, cảm giác giống như toàn thân cô nhũn ra như người không xương, cũng may có David đỡ kịp. Dường như bao nhiêu sức lực cô đều đã dùng để che đậy cảm xúc, bây giờ thì mọi thứ đã cạn kiệt, lòng cô cũng nguội lạnh và thoi thóp. Cô biết nếu mình không quyết đoán sẽ lại giống như năm xưa. Một khi còn Ôn Tiểu Noãn thì Lăng Trạch Hàm sẽ không thể tự đưa ra chọn lựa. Cô càng biết rõ nhà họ Lăng đều là hổ sói, chỉ cần cô bước vào thêm lần nữa là sẽ không còn cơ hội bình yên. Chỉ là cô thấy mình thật hèn mọn, mỗi khi có khó khăn lại đưa David ra làm lá chắn nhưng chưa từng đáp lại tình cảm của anh ta. Cô biết anh ta thật lòng với mình nhưng trái tim cô lại chưa từng nghe lời, nó chỉ biết hướng về người khiến cô đau như chết đi sống lại. “David, anh cũng nên đi tìm hạnh phúc của chính mình, đừng ở đây lãng phí với em nữa. Giờ em về nước rồi, sẽ không còn giống như bên Mỹ nữa đâu, em có thể tự mình nuôi con trai.” David có chút quặn thắt, nhịp đập con tim anh ta bị nhiễu loạn. “Chỉ khi bên em và con anh mới thấy mình hạnh phúc. Anh không muốn trở về Mỹ, anh sẽ ở lại đây. Em đừng nghĩ gì hết, chỉ cần biết khi nào em cần anh đều sẽ có mặt.” Những lời bao dung ấy của David lại càng khiến Lộ Quân Dao áy náy. “Nhưng mà…” “Đừng nhưng nhị gì nữa, đây đều là anh tự nguyện em không cần nghĩ ngợi nhiều đâu.” Có thể đối với nhiều người yêu là phải từ hai phía để được bên nhau, để chia sẻ và cảm thông. Nhưng đối với David anh ta chỉ cần được ở bên cạnh cô, dõi theo từ phía sau, bảo vệ và đồng hành cùng cô. Như thế đối với anh ta là quá đủ rồi. Có thể tương lai anh ta sẽ là người phải gánh chịu khổ đau nhưng anh ta không quan tâm nhiều tới thế. Bởi vì anh đã thử quên cô nhưng lại chưa từng làm được. Đối với anh ta thì một giây một phút bên người mình yêu đều đáng được trân trọng. ——————————— Tối hôm ấy, Lăng Trạch Hàm say bí tỉ, thần trí anh ảo ảnh như phiêu diêu trong mộng, bất giác lại tìm tới nhà Lộ Quân Dao. Lần này anh không gọi điện mà trực tiếp gõ cửa. Lộ Quân Dao vừa mở cửa liền bị choáng ngợp, miệng cô há hốc như sam, chưa kịp phản ứng gì đã bị thân hình to lớn của anh đè nặng, đầu anh gục hẳn lên bờ vai cô. Tuy đôi mắt nhắm típ nhưng miệng anh vẫn lẩm bẩm bên tai cô. “Quân Dao… Có phải em thấy anh đê tiện lắm không? Có phải em cảm thấy anh xấu xa, đáng ghét lắm không? Nhưng em biết không anh đã rất hối hận…” Giọng anh bỗng gắt lên: “Anh hối hận vì…” Sợ làm mọi người tỉnh giấc Lộ Quân Dao chỉ đành bưng chặt miệng Lăng Trạch Hàm lại, gắng hết sức đẩy người anh ra ngoài mà đóng chặt cửa lại. Đương nhiên cô cũng không nhẫn tâm để một người say ngoài đường một mình, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà đưa anh quay về biệt thự. Ngồi trên taxi, Lăng Trạch Hàm dựa đầu sau ghế, thần thức anh không tỉnh táo cứ lải nhải. “Quân Dao… em có biết không, khi anh nghe những lời em nói ban chiều anh thực sự rất đau lòng. Anh biết trước kia mình đã đối xử với em rất tệ, anh cũng đã không còn tư cách để ở bên em nữa. Nhưng mà nếu như em không yêu tên David kia thì có thể cho anh cơ hội có được không? Anh không quan tâm Thiên Thiên là con ai nữa, chỉ cần nó là con trai em thì anh đều sẽ chấp nhận. Anh cũng sẽ đối với em thật tốt, sẽ bù đắp lại những lầm lỡ trong quá khứ.” Dù không biết lời anh nói đâu là thật, đâu là phù phiếm nhưng sâu trong lòng Lộ Quân Dao ít nhiều gì cũng đã lao đao. Chứng kiến cảnh tình si trước mắt, bác tài cũng không thể nhắm mắt làm ngơ bèn mở lời với Quân Dao: “Này cô gái, tôi thấy cậu ta thật lòng với cô đó.” Thật lòng sao? Không phải… đó chỉ là lời nói của rượu, không hề xuất phát từ trái tim anh. “Bác à… chắc là bác nhầm rồi, anh ấy đã say thành như thế này rồi còn biết mình đang nói gì nữa đâu!” Bác tài lắc đầu nói tiếp: “Không đâu! Lời nói lúc say lại là lời thật lòng và đáng tin nhất đó.” Lộ Quân Dao cười nhạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô hững hờ đáp: “Chỉ là mấy câu tuỳ tiện nói lúc say sao có thể khẳng định nó thật lòng.” Nhắm nhẹ đôi mắt mình lại, Lộ Quân Dao cố kìm nén nước mắt khi lũ lượt chuyện cũ ùa về. Những ngày đầu kết hôn, Lăng Trạch Hàm đều uống say bí tỉ rồi sẽ đè cô xuống giường làm thoả mãn bản thân. Nhưng khi anh tỉnh dậy liền bắt cô uống thuốc tránh thai. “Tôi không muốn sinh con với hạng người như cô.” Mỗi khi cô phản kháng thì anh đều đè cô xuống rồi tàn bạo mà hành hạ cô. Anh không kiêng dè gì mà thúc đẩy liên tục, anh cũng chưa từng liếc nhìn sắc mặt cô tái bệch đến mức nào. Thân hình nặng nề của anh cứ đè lên người cô, khiến lồng ngực cô tưởng chừng như từng đốt xương sườn đang gãy vụn. Vậy mà bây giờ anh còn dám nhận Thiên Thiên là con trai anh sao? Thật nực cười… Taxi dừng lại ở trước cửa biệt thự Lăng gia, ngôi nhà thênh thang sáng bóng giữa lòng thành phố xa hoa. Đã bốn năm rồi Lộ Quân Dao mới quay trở lại nơi này, cảm giác vừa xa lạ, vừa thân quen. Mọi đồ vật trong nhà vẫn vẹn nguyên như bốn năm trước, cách sắp xếp cũng giống như cô từng làm. Điều đó khiến cô có chút kinh ngạc, rồi lại nhoẻn cười nghĩ bụng. “Chắc là thói quen khó bỏ thôi!” Phòng ngủ nằm trên tầng hai khiến Lộ Quân Dao khá mất sức. Cô phải lê lết mãi mới đưa được Lăng Trạch Hàm tới nơi. Vừa định quay người ra về thì lại sực nhớ tới thói quen của anh lúc tỉnh rượu. Cô đành mò mẫn xuống bếp pha một ly mật ong và nước ấm. Sau khi pha xong cô mới sực giật mình, cô cũng chẳng biết bản thân mình đang làm cái gì nữa. Nhưng vẫn mang ly nước đặt bên chiếc bàn nhỏ cạnh giường anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]