Thao thức suốt đêm dài không ngủ, khắp người Lăng Trạch Hàm mỏi nhừ.
Lộ Quân Dao không phấn khá hơn là bao, cả người cô cũng đau ê ấm. Mặc dù chỉ là nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng cô cũng đã ngồi bất động suốt nhiều giờ liền.
Trời vừa tờ mờ sáng thì họ lập tức quay đầu xe xuống núi. Ra khỏi cung đường ngoằn ngoèo là sẽ gặp một thôn quê nhỏ. Vì không sành đường mà điện thoại lại hết pin họ chỉ đành dừng chân nghỉ tạm bên quán nước ven đường.
Gánh nước đơn giản với các thức uống giải khát và ấm trà nóng. Bà chủ quán trung tuổi nhìn dáng vẻ chân chất thật thà. Khi nhận thấy hai người lạ mặt bèn chủ động ngồi xuống bắt chuyện.
“Hai người hình như là từ nơi khác tới.”
Họ quay sang nhìn nhau, Lộ Quân Dao mở lời đáp lại.
“Dạ phải. Bọn con đang muốn tới “thiên đường hoa”nhưng lại bị lạc đường, đêm qua chỉ có thể dừng chân nghỉ tạm trên núi. Không biết dì có thể chỉ đường dùm không ạ?”
Người phụ nữ cười đôn hậu rồi gật đầu:
“Tới lần đầu bị lạc đường cũng không có gì là lạ cả. Thực ra từ đây tới “thiên đường hoa” rất gần nhưng cung đường có hơi khó nhớ một chút. Hai người đi thẳng theo con đường này lên núi rồi quẹo trái hai lần sau đó quẹo phải ba lần. Khi nhìn thấy một ngôi nhà tranh thì rẽ hướng Tây Nam, đi hết con đường đó thì quẹo phải là tới.”
Quả thực là con đường rối não, chả trách hôm qua hai người họ càng đi càng thấy sai.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/277568/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.