Bầu không khí trong nhà hàng Âu trở nên đặc quánh lại. Dường như tiếng Cello có du dương tới đâu cũng không thể sánh bằng sự lỗi nhịp của con tim.
Lăng Trạch Hàm quả thực không cưỡng lại được lòng mình mà chăm chăm nhìn về phía Lộ Quân Dao. Tận sâu trong cõi lòng anh dấy lên niềm tiếc nuối và ân hận. Cớ sao anh lại từng đánh mất đi người vợ xinh đẹp và quyến rũ như thế kia.
Tay anh cầm đũa nhưng lại không động vào thức ăn, thân xác anh ngồi cạnh Lăng Phong nhưng hồn vía đang ở nơi khác.
Thấy vậy Lăng Phong bèn lên tiếng gọi:
“Anh… anh…”
Khi lay thức được thần trí Lăng Trạch Hàm rồi thì Lăng Phong bèn nói tiếp:
“Em thấy có gì đó không đúng lắm!”
Sắc mặt Lăng Trạch Hàm vẫn đen sạm như thủa ban đầu, riêng bộ não linh hoạt thường ngày là hoàn toàn tê liệt, không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ kĩ càng trước tất cả mọi việc.
“Nói đi… đừng vòng vo nữa.”
“Đứa trẻ kia nhìn sao cũng không giống mang dòng máu lai Á-Âu, ngược lại em thấy nó có phần giống anh hơn. Có khi nào nó là con anh không?”
Lăng Phong nói thì Lăng Trạch Hàm mới chú ý kĩ, đứa trẻ có đôi mắt sáng và sống mũi cao giống anh, làn da trắng ngăm vàng điển hình của người Á Đông. Thực ra cũng không có điểm gì giống với người đàn ông nước ngoài kia.
Nhưng nếu như đó không phải là con trai ruột của người đàn ông ngoại quốc kia thì tại sao anh ta lại kết hôn với cô?
Một dấu chấm hỏi to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/277566/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.