Lộ Quân Dao chưa đi được bao xa thì Lăng Trạch Hàm đã đuổi tới.
Không kìm chế được bản thân, Lăng Trạch Hàm kéo tay Lộ Quân Dao lại.
“Em thực sự hận anh tới vậy sao?”
Cô luống cuống dứt tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, cố ý ngoảnh mặt đi nơi khác.
“Lăng tổng, xin tự trọng.”
Hành động ấy của cô khiến anh chết sững, không thể phủ nhận rằng lòng anh có chút xót xa.
“Tại sao em không trả lời anh?”
Lộ Quân Dao dùng ánh mắt bạc bẽo nhìn lên gương mặt không cảm xúc của Lăng Trạch Hàm. Cô thốt ra mấy lời trái với lòng mình, mỗi câu chữ như mỗi vết dao cứa đứt từng mảnh tâm can cô.
“Sao tôi lại phải hận anh? Kết hôn là do tôi tự nguyện. Ly hôn cũng là do tôi đề nghị. Thế thì tôi lấy tư cách gì để hận anh.”
Bất chợt khoé mắt Lăng Trạch Hàm cay cay, anh cố nén cảm xúc lại hỏi tiếp:
“Có phải em đã tái hôn rồi hay không? Lần trước anh có nghe thấy tiếng trẻ con.”
Không muốn nhập nhằng thêm nữa, Lộ Quân Dao mím chặt môi điều hoà nhịp thở, rồi thẳng thắn đáp lời:
“Đúng là tôi đã tái hôn. Cho nên từ nay về sau xin anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Không thể giữ nổi bình tĩnh để nghe hết lời cô, bởi vì đối với anh ba chữ “đã tái hôn” như một tia chớp đánh ngang đầu. Thần trí anh điên đảo và hỗn loạn, đầu óc anh mụ mị quay cuồng, tất cả như một mớ bòng bong cuộn chặt lấy lòng anh.
Điều khiến anh không ngờ nhất là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/277564/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.