Giai đoạn tu hành thứ ba còn gian nan hơn so với tưởng tượng của Chu Nhạc.
Khi hắn lần đầu tiên bịt mắt, căn bản chính là hai mắt đen kịt một màu, Thôn Long Kiếm thử vung hai cái, ngay cả một mảnh lá rụng cũng không đụng phải.
Kiếm Quân ở một bên cười mắng nói: "Đồ ngu, phải dùng tâm của ngươi, thân thể của ngươi mà cảm ứng!"
"Dụng tâm và thân thể để cảm ứng?"
Chu Nhạc nhíu mày.
Kiếm Quân tuy nhiên đã nói phương pháp cho hắn, nhưng là làm sao để dụng tâm và thân thể cảm ứng khí tức thì hắn lại hoàn toàn không có đầu mối.
"Cảm ứng, phải như thế nào cảm ứng?"
Mặc cho lá rụng bên người bay xuống, Chu Nhạc bất động đứng tại chỗ, nhíu mày trầm tư.
Nếu có âm thanh phát ra lúc hắn còn có thể nghe tiếng phân biệt vị trí, nhưng là lá cây bay xuống không tiếng động, hắn không nhìn thấy cũng không nghe thấy, cái này phải như thế nào cảm ứng được vị trí của lá cây? Hắn trầm tư suy nghĩ, thủy chung không tìm được phương pháp.
Kiếm Quân chỉ ở một bên yên lặng nhìn, cũng không lên tiếng chỉ điểm, trong mắt lộ ra một tia mong đợi.
Trong rừng yên tĩnh một mảnh, chỉ có tiếng sóng biển từ xa không ngừng truyền đến, đột nhiên, một trận gió nhẹ mang theo hơi nước đậm đặc thổi qua, đánh vào thân Chu Nhạc mang đến từng đợt hơi lạnh.
"Gió..."
Chu Nhạc nhíu mày, trong lòng đột ngột bốc lên một vấn đề: "Gió cũng là vô hình vô tướng, không nhìn thấy không sờ được, ta vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tieu-kiem-de/5063755/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.