Đối với Phượng Lăng Tiên, Chu Nhạc là thật tâm không hi vọng đối phương cứ như vậy chết đi.
Trước tiên không nói Phượng Lăng Tiên đã cứu hắn một mạng khỏi quần thể Viêm Ma, cũng không nói hắn đi theo sau Phượng Lăng Tiên khắp nơi vơ vét linh dược, chiếm tiện nghi lớn đến trời, chỉ riêng vì phong thái tuyệt đại kia, hắn cũng không hi vọng đối phương cứ thế mà mất sớm.
Cho nên khi Kiếm Quân vừa nói Phượng Lăng Tiên còn có cứu, hắn mới hiển lộ sự kích động đến vậy.
Thế nhưng hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, Kiếm Quân tuy có biện pháp cứu chữa, nhưng lại không thể thi triển.
"Ai, lẽ nào Phượng sư tỷ mệnh phải như vậy sao?"
Chu Nhạc ai thán thở dài, phảng phất lập tức từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục.
Kiếm Quân ở một bên cười nói: "Ngươi thở dài cái gì? Ta không thể cứu nàng, ngươi có thể mà."
Chu Nhạc lắc đầu cười khổ nói: "Tiền bối, ta bất quá chỉ có tu vi Luyện Khí Đại Viên Mãn, ngay cả tinh thần lực cũng không thể xuất khiếu, làm sao thi cứu?"
"Tu vi không đủ, đột phá chẳng phải được sao?"
Kiếm Quân đột nhiên tung người nhảy lên, hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía Chu Nhạc, Chu Nhạc thấy vậy khẽ giật mình, cảm giác được một cỗ khí lưu lành lạnh loạn xuyến trong cơ thể mình, đột nhiên lập tức chui vào đan điền của mình.
Hắn giật mình nhảy dựng, vội nói: "Tiền bối? Tiền bối?"
"Tiểu tử, trên người của ngươi làm sao lại có võ đạo căn cơ của Thánh cảnh cao thủ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tieu-kiem-de/5016879/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.