Lần đầu tiên Dư Khác Bạch phát hiện ra mình không thể để cho ai khác hôn ngoài Trịnh Tuân. Lúc nụ hôn của Cao Dương rơi xuống, ngoài khiếp sợ y còn hơi tức giận.
Dư Khác Bạch giơ tay lên đẩy mạnh Cao Dương ra, rồi nhân tiện bật luôn đèn điện, Cao Dương say khướt bị y ngã lăn ra đất.
“Tiểu Bạch…” Mắt Cao Dương đỏ bừng nhìn y, không biết có phải do uống rượu hay là quá đau xót khi bị đẩy ra nữa.
Dư Khác Bạch đứng yên, cố gắng giữ bản thân thật tỉnh táo, y không muốn nói những lời khó nghe với Cao Dương, nói chuyện trong thời điểm này dường như không phải là sự lựa chọn đúng đắn.
Vậy nhưng cuối cùng y vẫn mở miệng. Dư Khác Bạch nói: “Cậu uống say rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Y không dám nhìn thẳng cao dường, cúi đầu bước lên trước vài bước, ý muốn quay về phòng.
“Tiểu Bạch!” Cao Dương gọi y lại.
Dư Khác Bạch ngước mắt lên nhìn về phía Cao Dương, lúc này cậu ta đang suy sụp ngồi dưới đất, lòng cậu chợt có chút không nỡ. Bây giờ y đã có thể khẳng định Cao Dương có lòng với mình, nhưng đáng tiếc là y chưa chuẩn bị để tiếp nhận bất lỳ một người nào khác.
Vốn dĩ cuộc sống đã thật khó khăn với Dư Khác Bạch, trải nghiệm cuộc sống của y “phong phú” hơn người thường rất nhiều, y không dám tiếp tục đem lòng yêu một ai, cũng không có sức lực chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.
Tình yêu không thể khiến y cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich/1889711/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.