Nếu có một cái máy “Chuẩn đoán tâm sự” thì hay biết bao, phiền muộn không rõ trong lòng, chỉ cần dùng máy đo là biết rõ ngay nguyên nhân. Cả đêm Dư Khác Bạch đều ủ dột không vui, cơm ăn không vô, tắm cũng không yên lòng, suýt nữa thì trượt chân ngã rồi.
Cao Dương lo lắng hỏi y: “Tiểu Bạch, có phải cậu gặp áp lực quá không?”
“Không phải đâu.” Dư Khác Bạch biết Cao Dương đang hỏi chuyện công việc của y, mà sự thật cũng là như vậy, vừa mới tiếp xúc với công việc mà đã không ngừng tăng ca, chứ đừng nói đến y là một thực tập sinh mới đến đây có vài ngày, ngay cả nhân viên cũ cũng sẽ oán hận.
“Sắc mặt cậu không tốt lắm.” Cao Dương nhíu mày, muốn nói gì rồi lại thôi.
“À…có thể gần đây không được nghỉ ngơi tốt.” Dư Khác Bạch cảm thấy mình nên rút bớt thời gian đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, y đã mất ngủ nhiều ngày, gần đây rốt cuộc cũng ngủ được, nhưng mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm, nếu cứ tiếp tục như thể sớm muộn gì thân thể cũng sinh bệnh đau ốm, y khó khăn lắm mới có thể sống sot, không thể chỉ vì đơn giản như vậy mà ngã xuống được.
“Vậy hôm nay cậu đi ngủ sớm một tí.” Cao Dương đi thẳng đến phòng bếp: “Tớ có mua sữa đấy, cậu uống đi.”
“Không cần đâu.” Thực ra Dư Khác Bạch không có thói quen được Cao Dương đối xử quá tốt, y sẽ rất xấu hổ, không biết làm cách nào báo đáp cho đối phương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich/1889693/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.