Trong lúc chụp ảnh cưới Trịnh Tuân vẫn luôn không yên lòng. Điện thoại di động của hắn nằm trong túi xách Lương Tiêu, mà túi xách của cô lại nằm trong tay mẹ cô.
Bọn họ chỉ chụp một bộ ảnh đơn giản trong phim trường cần cho hôn lễ, có điều hai nhà đều danh gia cho nên cũng không thể qua loa được. Lúc chụp ảnh Trịnh Tuân vẫn căng lỗ tai lên, lo sợ sẽ lỡ mất điện thoại của Dư Khác Bạch. Hắn có cảm giác gần đây đối phương rất kì lạ, tuy rằng Dư Khác Bạch vẫn thờ ơ với hắn như ban đầu nhưng gần đây y hiểu rõ quan hệ giữa hai người có thể lập tức kết thúc, cho nên chẳng thèm che giấu sự lạnh nhạt cùng chán ghét đối với vị kim chủ của y nữa. Điều này khiến Trịnh Tuân cảm thấy không vui chút nào.
Hắn thực sự thích cảm giác ở chung với Dư Khác Bạch, không có áp lực, rất hài lòng, thậm chí ngay cả những chuyện không thể kể cho ai khác, hắn cũng có thể tâm sự cùng Dư Khác Bạch, bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng y, không cần lý do. Nhưng Trịnh Tuân cảm thấy Dư Khác Bạch đang cố gắng đẩy hắn ra ngoài, thậm chí gần đây còn hỏi hắn có vừa mắt cậu trai nào không. Trịnh Tuân trả lời là không có, sau đó đè lên Dư Khác Bạch khoan khoái làm một lần, đồng thời chứng minh cho Dư Khác Bạch thấy y là người vừa ý hắn nhất.
Những lời của Trịnh Tuân đều đúng, trong khoảng thời gian này y bắt đầu suy tính liệu có nên thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich/1889684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.