Lâm Bắc Phàm ra tay mạnh mẽ, lập tức làm cho Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử giảm bớt áp lực ngay, các nàng đều kinh ngạc kêu lên: "Lâm tiên sinh/ Lâm Bắc Phàm, sao ngài/ anh, lại đến đây?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Loại chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu tôi được? Nhưng mà xem ra, bọn họ đông người tựa hồ cũng có chút lợi hại!"
Tiểu Điền Anh Tử gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn họ có rất nhiều, cái này cũng khiếp cho chúng tôi không ngờ, tôi phỏng đoán rằng, bọn họ ở đây có khoảng gần một trăm hai mươi người, đây là những người từ Nhật Bản đến!" Nàng nói đến đây, cũng cảm thấy bất an, tuy rằng bản thân nàng không có liên quan gì đến chuyện này, nhưng ma dù sao Âm Ma Giáo cũng là do người của Nhật Bản kéo đến, vậy có phải là khiến cho ấn tượng của đối phương về Nhật Bản càng thêm xấu không? Đây là điều mà nàng không muốn nhìn thấy.
"Haizzz, thật sự là đáng thương!" Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, đồng thời giơ chân lên đá ra, làm cho một thanh niên xông đến ôm ngay đũng quần, nhảy loi choi như một con cóc.
"Sao thế?" Tiểu Điền Anh Tử tò mò hỏi.
"Vì sao Nhật Bản xuất hiện hai mỹ nữ đẹp như vậy, lại gặp phải những tên phế vật như thế? Đúng là rừng càng lớn thì cái gì cũng có!" Lâm Bắc Phàm giơ hai tay lên, đấm thẳng về hướng mười người đang đứng trước mặt, nhất thời phát ra những tiếng kêu thảm thiết, mười người này đều té lăn ra đất, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553980/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.