Cam Điềm lo lắng, giờ thấy Lâm Bắc Phàm cũng bị gọi ra, sợ hãi vội chạy đến, nói: "Anh Lâm, họ, họ làm gị vậy?" Lâm Bắc Phàm vuốt tóc ướt của cô cười nói: "Không có gì đâu, cảnh sát nhân dân tốt mà. sẽ không làm gì mình đâu, hòi vài câu mà thôi". Cam Điềm thè lười, lắc đầu. Mấy vị cảnh sát đều cười thầm, hai người họ tai vạ đến nơi vậy mà vẫn còn ờ khách sạn Kim Hải Thiên Đại, có bản lĩnh lắm, công tử Tiểu Điền người ta là con của tồng tài phiệt tập đoàn Tiểu Điền, thân thế đó ở đâu, người ta vung một cái vài nghìn nhân dân tệ, số tiền này đáng là bao. Mẫy người tuy nghĩ là vậy, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như người chết nói: "Không nhiều lời nữa, nhanh đi, chúng tôi còn có rất nhiều việc cần làm". Lâm Bắc Phàm nhìn bọn họ, hừ nhạt một tiếng, túm lấy tay Cam Điền, bước ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng, khiến mấy tên cảnh sát cảm thấy chuyện có gì không ổn, nhưng cũng không để tâm làm gì. Trong phòng thẩm vấn. Hai tên cảnh sát vừa nãy còn vênh váo tự đắc, cười nhạt với Lâm Bắc Phàm: "Anh cần biết được chính sách của chúng tối, thẳng thắn cương trực, kháng cự nghiêm trị, mong anh có thể thành thực khai báo tội của anh, tiết kiệm được thời gian cho chúng tôi. Lâm Bắc Phàm ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, thò tay rút một bao thuốc, châm lửa, rít một hơi, hơi thiếu bình tĩnh nói: "Nếu là thẳng thắn cương trực, kháng cự nghiêm trị, các người có chứng cứ gì thì mang ra đây, đừng có giở trò vờn nữa". Hai tên cảnh sát suýt bị anh làm cho cứng lưỡi. Tên thanh niên này quá kiêu ngạo? Đến cục cảnh sát còn hống hách? Hai người không biết đây vẫn là thành phố Nam Bình, như là Nam Thành, sợ rằng Lâm Bắc Phàm sớm đã ở vị trí của họ, bắt đầu hút thuốc uống rượu nói chuyện, nhưng ở Nam thành, chẳng có ai đủ tuổi dám đưa Lâm Bắc Phàm đến cục cảnh sát cả. "Rầm". Một tên cảnh sát đập bàn, đứng dậy, để hai tay lên bàn, gằn giọng: "Anh có thái độ gì đấy? Anh đừng có quên, đây là cục cảnh sát, hông phải là nơi anh giương oai". Lầm Bắc Phàm nháy mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Đồng chí cảnh sát, anh cũng không nên vu oan cho tôi, tôi nhất nhất tuân theo pháp luật, không bịa đặt điều, hơn nữa người như tôi, nếu không phải các anh đưa tôi đến đồn cảnh sát, sợ tôi cả đời sẽ chẳng bao giờ được đến nơi này". Tên cảnh sát lùn trán nhăn nhó, tên thanh niên này cứng đầu thật. Tên cảnh sát cao khác không chịu được chay mày, thanh niên ngồi phái trước giọng ở vùng khác, nhưng từ khi anh ta bị đưa từ khách sạn Kim Hải Thiên Đại đến giờ, mặt chưa hề căng thẳng và sợ hãi chút nào, cứ như về nhà anh ta vậy, nếu người này không phải, thế thì anh ta cũng có một cái bóng rất thâm hậu. "Anh đắc tội với người đảo quốc tên Tiểu Điền Thôn Tam, là công tử của tổng tài phiệt tập đoàn Tiểu Điền đảo quốc, là một người có thân thế không tồi". Tên cảnh sát cao giới thiệu nhấn mạnh từng chữ một về thân thế Tiểu Điền, hai con mắt anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Bắc Phàm, như xem phản ứng của đối phương. Lâm Bắc Phàm mắt sáng lên, cười nói: "Ồ? Tập đoàn Tiểu ĐIền? Chưa nghe bao giờ. Tập đoàn chim á?" "Phì". Hai tên cảnh sát suýt thì nôn ra máu. Tên khốn này thực là chả ra sao đến tập đoàn Tiểu Điền còn không biết. Xem ra não nó toàn nước. Lâm Bắc Phàm khó chịu nói: "Một công tử của tập đoàn đảo quốc cũng dám tới địa bàn Trung Qốc chúng ta vênh váo sao? Tôi thấy não anh ta chắc chắc toàn là nước, sớm biết thế này, tôi nên cho anh ta mấy phát, cho anh ta biết người Trung Quốc chúng ta lợi hại thế nào". "A ha, anh quả nhiên đánh người" Tên cảnh sát lùn cười nói. Lâm Bắc Phàm tiếp tục ngây ngô nói: "Anh nói ai đánh người?' Nguồn tại http://Truyện FULL "Anh vừa nói đó thôi nếu biết là anh ta thì cái gì đó..." Tên cảnh sát lùn dương dương tự đắc. miệng lẩm bẩm, mày chẳng phải rất khỏe sao? Mày thì không vênh váo chắc? Giờ cuối cùng cũng bị tao tóm thóp rồi nhé. Xem ra dề dàng xử lý mày rồi, trả thù cho công tử Tiểu Điền. Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Tôi nói đồng chí cảnh sát, anh lẽ nào chưa tốt nghiệp tiểu học sao? Tôi vừa nói là, nếu sớm biết là vậy, thì nên cho anh ta mấy trận, chứ tôi nào có nói tôi đánh anh ta?' "Hả?" Tên cảnh sát lùn ngây người, đối phương hình như là không nói câu ấy thật. 'Thôi được rồi. được rồi. gọi người Điểu đảo quốc qua đây, theo đó chúng ta xem xem. Cái loại thủ đoạn của bọn tốt chất thấp này cũng chi có người đảo quốc bọn họ mới nghĩ ra được. Có gì hỏi các anh cứ hỏi nếu không có gì nữa thì mau mau cho tôi ra, tôi còn nhiều việc cần làm lắm, không có thời gian đâu mà ờ đây". Lâm Bắc Phàm nhìn hai người cảnh sát im re không nói gì, rất bất đắc dĩ nói. Hai cảnh sát im bặt, tên thanh niên này chẳng phải là quá kiêu căng sao? Đúng vào lúc này, sắc mặt Lâm Bắc Phàm đột biến, đứng lên, cười nhạt: "Tôi vốn là muốn chơi cùng các người, nhưng cảnh sát như các người làm quá đáng đấy. Bảo họ thả bạn tôi ra, nếu không thì, xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không báo trước". Hai cảnh sát mặt ngây ra, đối phương sao lại biết. Ở một phòng thẩm vấn ngay cạnh, Tiểu Điền Thôn Tam đó đang chuẩn bị hành vi bạo lực với Cam Điền, tất cả những điều này đều bị Tiểu Kim xác nhận được, liền truyền tin đó cho Lâm Bắc Phàm. Cảnh sát lùn tức giận nói: "Anh đừng có mà làm loạn, ở đây là cục cảnh sát". Do Lâm Bắc Phàm giờ chỉ là người bị nghi oan, cho nên người không mang theo vật nào khác, anh ta lười nhìn tên cảnh sát lùn, hét thảm một tiếng, đối phương đẩy bàn cái rầm. Một tiếng, cả người bị bàn đè, ngã nhào xuống đất. Cảnh sát cao không ngờ Lâm Bắc Phàm khỏe đến vậy, ngây người. Lâm Bắc Phàm đẩy cửa khỏi phòng thẩm vấn, xoay người sang phòng thẩm vấn bên cạnh, một chân đạp cửa, nhìn thấy Tiểu Điền Thôn Tam đang xé rách quẩn áo Cam Điềm, hai viên cảnh sát như không có, còn tham gia vào xem trò hay, cả phòng thầm vắn thành phòng vui vẻ, tiếng kêu cứu của Cam Điềm và tiếng cười của Tiểu Điền Thôn Tam không ngừng. "Anh là ai? Ai cho anh vào đày?" Hai cảnh sát thấy Lâm Bắc Phàm đẩy cửa vào, tức giận quát. Lâm Bắc Phàm không nhìn hai cảnh sát bại hoại xông thẳng đến Tiều Điền Thôn Tam. đá một phát vào anh Tac chi nghe tiếng "A!" Kêu lên, Tiều Điền Thôn Tam như bị đâm, người bay lên. ngã lăn xuống đất. Cam Điềm lúc này mới nhìn thấy Lâm Bắc Phàm xuất hiện trước mặt mình, cười mếu máo: "Anh Lâm, anh, anh đến rồi". Cô như bị rơi xuông vực sau gặp được cây cỏ bám lấy, cô nhào vào lòng đối phương, khóc um lên. "Được rồi tốt rồi, ngốc ạ, tôi sao để tên khốn đảo quốc kia ức hiếp cô chứ?" Lâm Bắc Phàm xoa đầu đối phương, cười. nhưng ngực của đối phương mềm dính vào người anh, cảm giác này rất thích. Hai cảnh sát hầm hừ nói: "Mẹ nó ở đâu ra tên này? Dám đánh cõng tử Tiểu Điền!" Lâm Bắc Phàm thấy hai cảnh sát đó hung hăng, giữa quang minh chính đại mà tiếp tay cho tên đảo quốc đó ức hiếp một cô gái, thực là thứ cảnh sát rác rưởi, anh không thèm nhìn hai cảnh sát đó, trực tiếp xông vào đá cho một cú, hai cảnh sát ôm bụng. ngồi xổm kêu thảm. "Giống cái loại rác rười cảnh sát các người, giúp người đảo quốc bắt nạt người Trung Quốc mình, tôi thực xấu hồ thanh cho cảnh sát các người, nên cho các người trắng mắt ra". Lâm Bắc Phàm rất tức giận. sao mình lại gặp bọn cảnh sát đb thế này chứ? "Anh, anh, chống lại hả. tôi tôi...."Hai cảnh sát lắp bắp, tức giận quát. "Rầm" Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mạnh ra. mười mấy cảnh sát vây quanh một cảnh sát trung niên bước vào. Cảnh sát trung niên đó không giận mà uy nghiêm, ông nhìn quanh phòng thẩm vấn, nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai có thể giải thích cho tôi biết". "A, cục trường, là anh ta, anh ta, tự tiện xông vào, còn đánh chúng tôi, thực là quá quắt, mau bắt anh ta lại". Hai cảnh sát vội nói. Tiểu Điền Thôn Tam khó khăn bò trên mặt đất, cũng tức giận nói: "Tôi là công tử tập đoàn Tiểu Điền, anh ta dám đánh tôi còn làm hỏng việc của tôi, tôi phải giết anh ta". Cục cảnh sát trường nhìn sang Lâm Bác Phàm, cảm thấy thanh niên trước mặt không đơn giản, ông trầm giọng nói: 'Thanh niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, anh có thể nói cho tôi biết không?" "Chuyện này rất đơn giản, tên khốn đảo quốc ờ đây bạo lực với bạn tôi, mà hai cảnh sát đb kia không quan tâm, còn nói nói cười cười, cho nên tôi mới cho một trận". "Cục trường, điều này, vu oan đó ạ, chúng tôi không..."Hai cảnh sát vội vàng giải thích, nhưng ánh mắt họ lại nhìn sang Cam Điềm, quẩn áo ngoài bị rách tả tơi, liền nhắm mắt lại, họ cảm thấy còn nói thêm lời nào, chắc sẽ bị cục trường đánh chết. Vị cục trường hừ lạnh nói: "Các anh làm vậy là được sao. làm việc đó cho cục cảnh sát chúng ta, tôi tôi..." "Cục trường, chúng tôi chúng tôi sai rồi". Hai cảnh sát sợ hãi khóc ầm lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]