"Oa, Tiểu Nguyệt, xem ra hiệu quả cũng không tệ, em thật sự có thể đứng lên một lần nữa rồi!"
"oa, Tiểu Nguyệt, xem ra anh không thể bế em đi tiểu nữa rồi!"
Cùng với tiếng kinh hô của Liễu Vi cùng Lâm Bắc Phàm hai người. Long Yên Nguyệt thật gian nan mới nhấc chân lên, đi bước đi đầu tiên sau khi mình ra khỏi bệnh viện. Tuy cũng giống với trẻ con lần đâu tiên tập đi, nhưng bước đi này lại khiến cô nàng một nỗi vui sướng cùng rung động thật lớn.
Mình cuối cùng cũng có thể tự mình đi lại rồi.
Điều này đối với tính cách kiên cường, hơn nữa không bao giờ chịu ngồi yên như Long Yên Nguyệt, thật không thể nghi ngờ là sự ủng hộ cùng khích lệ lớn lao nhất, làm cho hai mắt cô nàng đã tràn ngập nước, thiếu chút nữa bật khóc. Nghe thấy tiếng kinh hô của của Liễu Vi, trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc của cô nàng lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng khi cô nàng nghe thấy câu của Lâm Bắc Phàm thì thân thể lại hơi loạng choạng, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Khuôn mặt của Long Yên Nguyệt lập tức ửng đỏ như được đánh một lớp phần hồng, hận không thể đá cho tên đại hỗn đản này một cước. Hắn không thể nói năng uyển chuyển hơn một chút sao? Tại sao cứ hết lần này tới lần khác lại nói như vậy trước mặt mọi người? Cô nàng đã cảm giác được bọn Liễu Vi, Tư Đồ Thụy Tuyết, Nam Cung Vi, Tiểu Điền Anh Tử, Y Đằng Thanh Tử cùng Trương Minh Thắng trên mặt đã lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553940/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.