Chương trước
Chương sau
Lâm Bắc Phàm cùng Trương Minh Thắng hai người, kẻ tung người hứng một hồi đã khích cho bốn lão giả trung y nổi giận lôi đình, còn thề nếu như không chữa khỏi hai chân cho Long Yên Nguyệt, bọn họ lập tức sẽ nhảy lầu tự sát.
Trương Minh Thắng chớp chớp đôi mắt ti hí, trong lòng lại càng bội phục thủ đoạn của Lâm Bắc Phàm vạn phần. Mình đã xuất ra hết tất cả các thủ đoạn mà vẫn không thể nào khiến cho bốn lão trung y này an an tâm tâm chữa bệnh, nào ngờ Lâm Bắc Phàm mới chỉ nói một câu vô cùng đơn gian, đã phát huy hiểu quả đến không ngờ, xem ra thỉnh tướng không bằng khích tướng, câu này đến nửa chữ cũng không sai nha.
"E hèm, bốn vị tiền bối, đây chính là đại tẩu của tôi, người ta là hoàng hoa đại khuê nữ, mấy người ngàn vạn lần đừng có mà nhân cơ hội..." Trương Minh Thắng ấp úng nói.
Nào ngờ hắn còn chưa nói hết câu, đã bị lão giả mặc trang phục thời Đường, cầm cái quải trượng trong tay táng thẳng vào đầu hắn, nổi giận đùng đùng quát lớn: "Thằng nhóc thối tha này, mày có ý gì hả? Chẳng lẽ mày đang coi thường bọn tao phỏng? Bọn tao đều là những thầy thuốc có đạo đức, không phải cái loại biến thái thích sờ soạng đàn bà, hơn nữa bọn tao cũng đã bảy tám chục tuổi, thừa sức làm ông nội mày, còn làm cái gì được nữa? Đầu óc mày sao toàn những thứ đen tối vậy?"
"E hèm, cái này cũng chưa chắc, tôi còn đang lo lắng, các ông y thuật lợi hại như vậy, nói không chừng ngày thường đều uống loại rượu thuốc bổ dương nào đó, có khi bây giờ còn một đên năm lần ấy chứ!"
Trương Minh Thắng vừa cười tủm tỉm vừa nhẹ gật đầu, bất quá nhìn thế nào cũng thấy ma mãnh.
Bốn lão giả thiếu chút nữa lăn ra đất ngát xỉu.
Bọn họ từng gặp qua đủ mọi loại người, bất kể người tốt hay là người xấu, ở trước mặt bọn họ đều phải cung cung kính kính, một câu nói nhảm dư thừa cũng không dám nói, nhưng hôm nay lại gặp cái thằng mập này đúng là dám nói những lời người khác không dám nói, dám làm những chuyện người khác không dám làm, khiến bốn người bọn họ ở cái tuổi thất thập cổ lai hi được thêm kiến thức, thật sự là đi một chuyến không uổng.
Long Yên Nguyệt tâm tình vốn đang rất khó chịu, lại nghe thằng mập này đứng bên cạnh cứ lảm nhảm cái gì mà sờ soạng, giở trò các loại, cứ như mình là kẻ lẳng lơ lắm vậy. Cô nàng mắc cỡ thiếu chút nữa là lấy chăn che mặt lại, thở dồn dập hét lên: "Trương Minh Thắng, mày là thằng hỗn đản, mày mà còn nói hươu nói vượn nữa là tao đá mày vào ngục đó!"
Bốn lão giả cùng giơ ngón tay cái lên, không hẹn mà cùng đồng thanh: "Đối với cái thằng ác ôn như nó, đích xác là phải như vậy.!"
Trương Minh Thắng mặt mày ủy khuất kêu lên: "Em là có lòng tốt mà, còn không phải là sợ lão đại bị cắm sừng sao?"
"Mày, mày là đồ vô sỉ!"
Long Yên Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức, nắm ngay lấy cái gối bên cạnh, ném thẳng vào người Trương Minh Thắng.
"Ối, trời đất ơi!"
Trương Minh Thắng đột nhiên ôm lấy đũng quần, kêu la thảm thiết: "Đại tẩu, chị muốn Trương gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao? Chiêu này thật quá âm độc đi, ô ô.. Cuộc sống, tương lai hạnh phúc của tôi, lão bà tương lai của tôi, tình nhân tương lai của tôi, honey tương lai của tôi...."
Sắc mặt bốn lão giả đều xanh rờn, đã từng gặp qua vô số kẻ vô sỉ, nhưng cũng chưa từng thấy qua thằng nào vô sỉ nhưng thằng mập này. Đúng là rừng rậm lớn thì chim gì cũng có. Ngay cả thằng bựa thế này cũng sinh ra được.
Lâm Bắc Phàm thấy sắc mặt bốn lão giả bất thiện, vội vàng túm láy Trương Minh Thắng còn đang mải miết ba hoa, liến thoắng, lại cười nói: "Nếu bốn vị tiền bối đã có bổn sự như thế thì bắt đầu kiểm tra đi thôi, không cần phải nói nhảm với thằng mập này nữa!"
"Lão đại, em có nói nhảm đâu. Á, em không nói nữa!"
Trương Minh Thắng còn đang định lảm nhảm thêm mấy câu nữa, đáng tiếc còn chưa kịp phun ra hết thì đã bị Lâm Bắc Phàm bóp cổ, lập tức khiến cho hắn chỉ có thể cố gắng nuốt hết trở lại.
Bốn lão giả cũng cảm thấy, mình mà cùng cái thằng béo không biết trời cao đất rộng, chỉ biết làm nháo này đấu võ mồm, cuối cùng tức chết nhất định sẽ là mình, cho nên bọn họ đành mặc kệ hắn, đi đến trước giường bệnh của Long Yên Nguyệt, bắt đầu kiểm tra hai chân và cột sống của đối phương. Động tác bốn người, ai nấy đều gọn gàng mạch lạc, hơn nữa cũng không phải giống như lời Trương Minh Thắng, nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi.
Xem bệnh nhoằng một cái đã được hai mươi phút, bốn lão giả xem bệnh xong, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng mới khẽ gật đầu, đưa ánh mắt về phía lbp: "Anh là người thân của bệnh nhân?"
Lâm Bắc Phàm biết bọn họ muốn nói với mình kết quả kiểm tra, vội vàng gật đầu nói: "Tôi là người thân của bệnh nhân!"
Long Yên Nguyệt vội vàng nói: "Kết quả rốt cuộc thế nào, mấy người cứ nói trực tiếp cho tôi là được mà!"
Bốn lão giả đều mặt mày khó xử nhìn Lâm Bắc Phàm, nghĩ muốn hỏi ý kiến đối phương.
Lâm Bắc Phàm từ biểu hiện trên mặt bốn lão giả, lập tức đoán được tình huống của Long Yên Nguyệt chỉ sợ cũng không được như ý, hắn đang định mở miệng nói thì một giọng nói cao ngạo đột nhiên từ ngoài phòng truyền tới: "Y thuật TQ làm sao có thể so sánh với y thuật đảo quốc chúng tôi? Bây giờ bọn tôi sẽ cho các người thấy chỗ cao minh của y thuật đảo quốc!"
Khi mọi người còn đang kinh ngạc thì ba gã thầy thuốc đảo quốc mặc áo trắng, bước vào phòng, đằng sau ba người còn có hai cô gái xinh đẹp, đúng là hai cô nàng đảo quốc Y Đằng Thanh Tử cùng Tiểu Điền Anh Tử mất tích mấy ngày trước.
Bốn lão giả nhìn thấy ba gã thầy thuốc đảo quốc dám diễu võ giương oai trên đất TQ, lập tức nổi giận quát tháo: "Mày nói cái gì?"
Một gã thấp lùn trong ba gã thầy thuốc đảo quốc cười lạnh nói: "Tôi nói chẳng lẽ không đung sao? Bất quá chỉ là chút bệnh cỏn con mà các ông đã biến thành bộ dạng như thế này, xem ra y thuật TQ cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Y Đằng Thanh Tử sắc mặt đại biến, thật không ngờ ba gã thầy thuốc này mở miệng một cái đã ngạo mạn như thế, đây không phải là muốn đắc tội với Lâm Bắc Phàm sap? Nàng vội vàng quát khẽ: "Yamamoto, không được nói lung tung!"
Gã thấp lùn kia lập tức lộ vẻ mặt sợ hãi, xem ra địa vị của bọn hắn trong Nhật chi lưu thua xa hai người bọn Y Đằng Thanh Tử, vội vàng khom người một cái thật sâu, gật đầu nói: "Vâng!"
Tiểu Điền Anh Tử nở một nụ cười đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nhẹ nhàng nói: "Lâm tiên sinh, chúng tôi nghe nói bạn anh gặp một chút phiền phức, vì thế chúng tôi đặc biệt mời tới đây ba thầy thuốc cao minh nhất trong Nhật chi lưu. Hi vọng bọn họ có thể trợ giúp các anh một chút!"
Lâm Bắc Phàm tỏng lòng thầm cười trộm không thôi, xem ra hai người bọn họ vì để mời mình đến đảo quốc, đại biểu cho Nhật chi lưu tham dự thi đấu, thật sự là hao hết tâm tư, ngay cả thủ đoạn như vậy cũng xuất ra được, bất quá có thêm càng nhiều người xem bệnh thì lại càng có nhiều cơ hội chữa khỏi bệnh cho Long Yên Nguyệt. Hắn gật gật đầu cười nói: "Vậy xin đa tạ!"
Tiểu Điền Anh Tử lúc này mới quay sang nói với ba gã thầy thuốc: "Các anh phải toàn lực chữa trị cho vị nữ sĩ này hiểu chưa?"
Ba gã thầy thuốc đảo quốc không hề có một chút biểu hiện dám làm trái lời nàng, tất cả đều cúi đầu nói: "Vâng!" Nguồn tại http://Truyện FULL
Ba lão giả nhìn thấy ba gã đảo quốc không ngờ cũng dám xem bệnh trước mặt bọn họ, nổi giận lôi định, nhanh chóng đứng chặn trước mặt ba gã thầy thuốc, lớn tiếng quát tháo: "Đây người bệnh bốn người bọn tao phụ trách, bọn mày không được can thiệp!"
Ba gã thầy thuốc đảo quốc nhìn bốn người bọn họ rồi trên mặt lộ ra một nụ cười khẩy: "Các ông có năng lực chữa trị cho cô ấy không?"
Bốn lão giả lập tức đến cứng họng: "Bọn tao, bọn tao...."
Cái này cũng không phải do y thuật của bọn họ thấp, mà là do tình huống của Long Yên Nguyệt lúc nào quá đặc biệt, bởi vì thương tổn ở cột sống, ảnh hưởng tới thần kinh ở hai đùi, loại vấn đề này cũng không phải trung y nói chữa là chữa được.
Ba gã thầy thuốc đảo quốc thấy bốn lão giả cứng họng, không nói được gì, lập tức cao ngạo nói: "Nếu như các ông không thể chữa trị thì xin mời tránh ra, đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi, thời gian của chúng tôi rất quý giá, cũng không phải ai cũng có tư cách để chúng tôi xem bệnh đâu!"
Bốn lão giả lập tức tới đỏ gay cả mặt, nhưng lại không thể phản bác được gì.
Bọn họ cũng muốn cùng đối phương đọ sực một phen, thử xem rốt cuộc ai mới là người giỏi nhất, nhưng bọn họ cũng không có đủ 100% khả năng chắc chắn chữa khỏi hai chân cho Long Yên Nguyệt, cho nên chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Ba gã thầy thuốc đảo quốc, hướng ra bên ngoài, búng tay "tách" một cái, lập tức hơn mười người đảo quốc từ bên ngoài lục tục chuyển vào phòng rất nhiều dụng cụ chữa bệnh tiên tiến, thoạt nhìn đều là đồ mới tinh, chưa từng được sử dụng bao giờ, hơn nữa còn có một số dụng cụ chưa từng thấy xuất hiện qua ở TQ m xem ra nền kinh tế ở đảo quốc đích xác là phát triển hơn TQ không ít.
"Hừ bất quá chỉ là mấy thứ bắt chước bọn Tây, chẳng phải là đồ của bổn quốc, có cái gì mà đắc ý?"
Lão giả mũi ưng khó chịu lầm bầm, khiến cho ba gã thầy thuốc đảo quốc đang dương dương đắc ý, sắc mặt lập tức trắng bệch, thiếu chút tặng ngay cho lão một cước.
Đảo quốc đích xác không có thứ gì là của mình sáng tạo ra, ngay cả văn tự cũng là từ chữ Hán mà diễn hóa ra, nhưng bây giờ lại bị người ta vạch mặt chỉ tên trắng trợn như vậy, làm cho bọn họ da mặt bọn họ nóng bừng, phảng phất như lửa đốt vậy.
"Mời các người đi ra ngoài, để chúng tôi tiến hành uy trình kiểm tra tiên tiến nhất cho bệnh nhân!"
Bọn họ chỉ có thể nghiến răng nói.
Mấy người bọn Lâm Bắc Phàm nhìn nhau, chỉ có thể nhẹ gật đầu, lui ra đằng sau.
"Bọn mày nhớ kỹ cho tao, mấy thằng quỷ đảo quốc, đừng có mà nhân cơ hội với đại tẩu tao, nếu không, tao đánh cho thằng nhỏ của tụi mày tành mì sợi, vĩnh viễn không dựng thẳng lên được." Trương Minh Thắng hung hăng cảnh cáo bọn họ mấy câu rồi giơ ngón tay giữa lên dứ dứ, xong xuôi hắn mới lui lại.
Ba gã thầy thuốc đảo quốc tức tới hộc máu, cái thằng béo này thật quá vô sỉ.
Bọn họ vừa rồi thấy Long Yên Nguyệt trẻ trung xinh đpẹ, quả thật là muốn nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi, bất quá nghĩ tới đây là đất của người ta, không thể làm cái chuyện nhân cơ hội chiến tiện nghi này, chỉ có thể tiếc nuối buông bỏ cơ hội, hy vọng mình có thể giải quyết căn bệnh của Long Yên Nguyệt, sau đó diễu võ dương oai trước mặt bốn lão trung y cũng sướng, để cho mấy lão biết y thuật đảo quốc cao như thế nào.
Bọn Lâm Bắc Phàm vừa mới rời khỏi phòng bệnh thì đã thấy Tư Đồ Thụy Tuyết cùng Nam Cung Vi hai người dẫn theo hai người mặc áo trắng vội vã chạy tới. Nam Cung Vi trầm giọng nói: " Lâm tiên sinh, chúng tôi mới tới hai người thầy thuốc, hy vọng có thể mang tới cho Long tiểu thư một chút trợ giúp,bọn họ đều là những lão trung y cực kỳ danh tiếng của TQ, có danh dự cực cao, người bình thường căn bản là không thể mời được, hơn nữa thời gian của bọn họ rất quý giá, hy vọng người không có trách nhiện hãy đi ra bên ngoài, đừng làm lãng phí thời gian của bọn họ!"
Ba gã thầy thuốc đảo quốc nhìn thấy tình cảnh này, lập tức nỏi giận lôi đình: "Bệnh nhân nầy là của chúng tôi!"
Hai lão giả mặc áo trắng cùng ước chừng đều hơn 70 tuổi, bất quá sắc mặt ai nấy đều hồng hào, tinh thần thoạt nhìn không tệ, phỏng chừng ngày thường bảo dưỡng không tệ, hơn nữa còn làm cho người có một cảm giác tiên phong đạo cốt. Hai người bọn họ khinh thường lắc đầu: "Ba tên thầy thuốc đảo quốc mà cũng dám ở đây nói năng càn rỡ sao? Thật là không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ không biết mấy thứ các người học lỏm được đều là thứ rẻ rách nhất hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.